February 4, 2013

''Duyên'' phận.


11. Nhất định anh sẽ xuất hiện.

Ngã tư sáng đèn.

Cô mặc T-shirt giản đơn, chiếc quần Jean màu xanh đen ôm sát người.. Cô đang đứng ở ngã tư cách ClubBar chừng 100m, quán bar nằm ở cuối con đường ánh đèn đường màu vàng nhạt trông mờ mờ ảo ảo. Cô không phải đến Bar để vui chơi, cô đến để tìm người...
Theo như cô tìm hiểu thì đây là quán Bar mà anh thường xuyên lui tới nhất. 
Cô không vào, chỉ đứng từ xa nhìn. Đã hơn 3 đêm như vậy rồi... Bảo vệ trước cửa cứ nhìn cô đầy tò mò, có một vài lần họ thử đến gần để dò xét xem cô đang chờ gì.
Đêm đấy trời trở lạnh, mưa phùn lất phất. Cô quay người lủi thủi bước đi. Thì bất ngờ cô nghe giọng nói ấm áp từ đằng sau vọng lại:
''Sao em lại đến đây? Lại còn uống say thế này nữa...''
Chàng trai mặc chiếc áo sơ-mi màu xanh dương, quần ghi tối màu. Đang chạy về hướng một cô gái từ quán Bar đi ra. Cô gái mặc chiếc đầm body bó sát người, tôn lên từng đường cong gợi cảm. Chân đi giầy cao gót cùng tone màu, mắt kẻ liner sắc sảo.. Bước từng bước nghiêng ngã về phía chàng trai.
Cô vừa tiến lại gần để nhìn thật kĩ gương mặt của chàng trai thì họ đã nhanh chóng lên taxi và phóng đi mất.


Bên ngoài, gió thổi sòng sọc từng đợt.. Mang theo hơi Xuân. 

Cô ngồi một mình ở Sun, tách trà hoa cúc ngụi lạnh. Tập thơ Đi Qua Thương Nhớ của Nguyễn Phong Việt nằm ngay ngắn ở cạnh bàn. Cô vừa vô tình đọc đến đoạn:
''Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...''
Rồi ngồi lặng im. Ngước nhìn thành phố chuyển màu...
Cô mặc váy hoa dịu dàng, khoát Cardigan mỏng tanh. Cô mĩm cười nhìn người đàn ông đang tiến về phía góc nhỏ cạnh ô cửa kính. Cô nhận ra anh, gọi tên anh.
- Thật tình cờ, hôm nay gặp lại anh ở một nơi như thế này.
- Hi! Dạo này cuộc sống thế nào?
- Vẫn ổn. Anh khỏe chứ? Sống tốt không? Công việc thế nào? Bao giờ lập gia đình?
- Trông em vẫn trẻ con như trước nhỉ. Hỏi gì lắm thế?
Anh cười với cô, họ trò chuyện huyên thuyên với nhau như thể trong quá khứ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
Ở góc nhỏ trong Sun, cô đã tưởng tượng viễn cảnh được gặp lại anh như thế.. Họ sẽ mĩm cười nhận ra nhau, trò chuyện với nhau như chưa từng có cuộc chia ly nào.

Hằng đêm, trong những cơn mộng mị. Cô vẫn thường nhìn thấy anh...

Cô nhìn thấy anh ngồi cạnh cây đàn Piano và đàn Kiss The Rain cho cô nghe, bên ngoài thì trời mưa lả tả. 
Cô nhìn thấy anh ôm đàn Guitar rồi nghêu ngao hát những đoạn điệp khúc đứt quãng, không tròn bài.
Cô nhìn thấy anh ngồi trên Sofa chăm chú dõi theo trận bóng của Real Madrid, rồi thỉnh thoảng quay sang mĩm cười với cô.
Cô nhìn thấy anh ngồi cấm cúi gõ bàn phím máy vi tính lạch cạch về bản báo cáo cuối năm.
Cô nhìn thấy anh ở khắp nơi, trong căn phòng không quá sáu mươi hai mét vuông nằm giữa lòng thành phố.

12. Gặp Lại.


Em đã hàng ngàn lần tưởng tượng viễn cảnh gặp lại nhau.Cũng hàng ngàn lần chấp nhận người con gái bên cạnh anh, không phải em.

Nhưng cuối cùng gặp lại như thế này, thật tình em chẳng biết phải làm sao.
Chính xác là một năm, không hơn không kém. Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, thì lần gặp lại này đúng vào một năm. Em sẽ không nói diễn biến mọi chuyện như thế nào đâu, bởi vì em... không thể sắp xếp được từ ngữ trong đầu mình.
Lần này thì em tin, đây gọi là ''duyên''. Và em cũng tin, em không phải là ''duyên phận'' của anh.
Em cứ nghĩ là em sẽ khóc được, khi nhìn thấy anh... Nhưng rốt cuộc, kết quả là em chẳng muốn khóc chút nào. Tim em đập rất nhanh, môi em mấp mái không thành tiếng, tay thì run run không nhấc nổi điện thoại, chân suýt nữa đã ngã khụy vì đứng không vững. Cảm giác lúc đó, thật sự là em không thở nổi. Không nghĩ nổi điều gì, nói gì đến việc rơi nước mắt.
Ly Kem Chocolate tan chảy thành nước, mà em vẫn im lặng nhìn anh. Nhìn theo anh cho đến lúc anh không còn trong tầm mắt em nữa... Lúc đó, em mới choàng tỉnh rồi vội vã giật lấy túi xách chạy đi tìm anh. 
Em đẩy tung cửa chạy ra ngoài, nhìn khắp nơi như đánh rơi thứ gì đó quí giá - thứ mà thực ra em đã mất rồi...
Em lủi thủi đi, rồi lảm nhảm một vài điều gì đó với chính mình.
Ngày này năm sau, và năm sau nữa... Ông trời liệu có lại sắp đặt cho em gặp lại anh nữa không?
...
Em không nhớ chính xác, nhưng rõ ràng lúc đó em đã đồng ý: ''V. nói đúng. Em nên bỏ cuộc. Giá mà lúc này có V. ở đây thì tốt biết mấy.''

13. V. - Thuốc trợ tim.


V. đã đến vào thời điểm tôi yếu lòng nhất. Tôi gọi anh là một thứ thuốc trợ tim có thời hạn.

Lần này cũng vậy. Sau một khoảng thời gian dài anh bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi cũng không thắc mắc, không tò mò. Cũng không cố nghe ngóng tin tức về anh. Tôi sống tiếp cuộc sống của mình, xem anh chỉ như một vệt sáng đi ngang qua bầu trời cô độc của tôi. 
Dù V. có ở một nơi nào đó trong 7 tỉ người ngoài kia, thì tôi vẫn mong và hi vọng V. nên biết tiết chế bản thân mình và bằng lòng với những thứ mình đang có.
V. là một thằng đàn ông quá bay bướm, và xem thường chuyện tình cảm của người khác. Ngay cả khi đã có một cô Vợ giàu có, thì tính tình của anh ấy chỉ càng thêm háo thắng.

Bất ngờ V. gọi về cho tôi. Thật đúng lúc, và đúng thời điểm... Nhiều lúc tôi tự hỏi ''không biết mình có bị gắn camera theo dõi hay không, sao những lúc thế này... lại có người xuất hiện an ủi?''

Chất giọng khàn khàn và hơi âm ấm của người dàn ông bên kia đầu dây điện thoại khiến tôi suýt nữa rơi nước mắt vì nhận ra bản thân yêu đuối đến đáng thương, anh chào hỏi tôi bằng một câu hết sức kinh điển ''Em đã hết ích kỉ chưa?''
Tôi cười, không trả lời. Nếu tôi bảo vẫn chưa hết ích kỉ thì sao? Anh ta có dập điện thoại rồi lại biến mất không?
Anh ta bảo tôi, thôi cái chuyện tìm kiếm vớ vẫn ấy đi. Biết đối phương trốn ở đâu mà tìm. Anh cũng bảo ''tình cảm của cô nhóc 17 tuổi như tôi chả phải là tình yêu gì sát''
Anh ta không bắt tôi bỏ cuộc. Nhưng tôi hiểu, V. không muốn tôi đeo bám theo những thứ đã không còn thuộc về mình nữa. Anh sống dài hơn tôi 10 năm, nên tôi không phủ nhận những gì người ta từng trải qua là đúng còn những gì mình sắp trải qua chả lẽ lại sai?













Ps: Em sẽ kết thúc bằng một câu hết sức kinh điển và nhảm nhí một tẹo anh nhé.
Em bỏ cuộc rồi.







13 comments:

  1. Cuộc đời này. Na có duyên với quá nhiều người. Nhưng sao rồi sau khi rời bỏ họ, luôn để lại cho họ niềm đau. Na không hiểu... Là Na đã sai quá rồi sao... Những sợi dây duyên tình lương ương, ko đứt mà chỉ tước thêm nhiều sợi mới. Rõ ngớ ngẩn cho đường đời, đường tình.

    Na đang mệt mỏi quá. Lâu rồi không căng thẳng thần kinh thế này...

    Qua đây và lặng ngắm Paris, lòng nhẹ đi 1 lát.

    Na ôm em 1 chút nhé. Cứ vậy đi...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Được vòng tay Na ôm, thật ấm áp..

      Delete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  3. Thật khó chịu. Đến chỗ nào cũng thấy cái tên làm mắt phải nheo lại.

    Nơi nào ko đi. Cứ phải len lỏi như vậy. Rõ là tầm thường.

    Bị nghi ngờ tình cảm dành cho họ, vì chính xác thì vì sống quá giả tạo mà thôi.

    Du của c, chị sẽ nt cho em sau. Chị rất hiếm khi can thiệp vào suy nghĩ của 1 ai đó về 1 người, riêng em , chị k muốn em bị lầm tưởng bản chất của những người giả tạo rằng họ tốt đẹp.

    Thế nhé.

    Ngủ ngon!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Na ơi, em hiểu ý Na... Nhưng em không sao đâu, Mặt Nạ bạn ấy cũng không có ý xấu.. Em không để tâm chuyện này, người khác không hiểu chuyện tình cảm của mình - cũng không thể bắt ép họ phải hiểu.

      28 Tết rồi, nhanh quá Na ạ... Em sắp 18 mất rồi.

      Delete
    2. Ko. Em k hiểu ý Na rồi :) Na ko nói về cmt của cái người ấy. Na nói thẳng về con người ấy luôn.

      Nếu đó là bạn em, cho Na xl, khi nói rằng em đã chơi vs 1 người tệ hại. Với những gì Na nghe được từ những người bị cái con người đó làm tổn thương và chính những lời lẽ k ra gì nói vs Na, Na hoàn toàn đưa thiện cảm về con số 0.

      Sống có nhiều mặt nạ là chuyện k đáng để đào sâu vào, nhưng cái mặt nạ nào cũng tốt đẹp bọc cho những lời lẽ sau lưng xấu xa thì chẳng ai ưa nổi ^^ Na nói thế thôi, kết bạn hay k là ý của em. Đừng để 1 ngày bị cái thứ đó làm tổn thương là đc

      p/s : 29 Tết rồi. Na chẳng buồn tính tuổi nữa :P Chỉ tổ thấy mình mau già đi thoy. Giao thừa sẽ gọi cho Du của chị >:D<

      Delete
    3. Em bị miễn nhiễm rồi nên chẳng ai có thể khiến em tỗn thương nữa đâu.. Những người không xứng đáng, càng không thể làm điều đó. Em luôn giữ khoảng cách nhất định với những người chưa hiểu gì về nhau. Với lại, đây cũng là lần đầu Mặt Nạ comment Blog em, em chẳng hiểu gì về những chuyện đã xảy ra giữ Na, mọi người và MN cả. Mà em cũng chẳng buồn tìm hiểu. Bây giờ em lười kết bạn, lười tìm hiểu bla bla... Có Na là đủ rồi.

      P/s: Em cũng định Giao Thừa sẽ gọi cho Na đó. Sao trùng ý tưởng vậy nè ;))

      Delete
  4. Đêm nay là Giao thừa rồi . Thầm chúc cho Du bé bỏng luôn h.p :) và có nhiều điều mm

    ReplyDelete
  5. Ngày đầu năm ! Cái lúc vào đây và lắng nghe bản nhạc, là lúc Na call pé đó <3.

    Giọng em c thật dễ thương ^^ Đi chơi và tận hưởng những ngày đầu năm ấm áp đi em nhé! yêu em ♥

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ôi, Na của em đáng yêu quá... Em hạnh phúc quá à, cám ơn Na. ♥

      Em ở nhà, tự kỉ ^^ Nhà có Ba mẹ với em trai, không cô đơn Na à.

      Delete
  6. c sang thăm e Du!cũng không biết nói gì.Chỉ mong em năm mới học thật tốt,đạt được những ước mơ của mình,nụ cười sẽ luôn hiện hữu trên môi e.Và cuối cùng.Mong tim em luôn bình yên.Nhé Du!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em sẽ cười, những nụ cười thật sự... Cám ơn chị, Mây ♥

      Delete
  7. Sang năm mới phải cố gắng , mạnh mẽ lên 1 chút nhes . Lụy phải chẳng tốt đâu e à

    ReplyDelete