November 1, 2013

Tháng Mười Một

Không nên quá ảo tưởng vào bản thân ..
Rằng mình có thể khiến đối phương thay đổi :)
...
Tôi là gì? Ừ, có là gì đâu :)



Chẳng muốn viết, chẳng muốn đăng bài mới ... 
Blog với tôi giờ là một góc nhỏ bình yên, thật buồn.
Không viết, đồng nghĩa với việc tôi rất ổn, cuộc sống tất bật, không có thời gian để ngậm nhấm những nổi buồn dai dẳng .. Thật dài !


Ngày đầu tháng đã nghe tin dữ, Ông Năm qua đời !
Lúc đấy đang ngồi ở lớp Tiếng anh .. Thứ âm thanh xa lạ bỗng dưng chìm ghĩm .. Đầu óc rỗng tuếch.
Chưa kịp... Vẫn chưa kịp...
Không thể nghĩ được đó lần cuối cùng nhìn thấy Ông :)

Nước mắt tuôn không cách gì ngăn được :)
Sinh - Lão - Bệnh - Tử .. Cái qui luật nghiệt ngã ấy không bỏ soát một ai ..
Ông hãy yên nghĩ nhé !



SG xa hoa và tất bật :)
SG về đêm thả nổi cô đơn của tôi rong rủi, cựa mình, quay quắt.
Gia Đình là một thứ gì đó rất cảm động !
Phải đi xa, mới cảm nhận rõ mình đã từng là một cô Công chúa nhỏ trong cung điện lộng lẫy có Vua cha và Hoàng hậu mẹ yêu thương, cưng chiều, chăm sóc :)
Phải đi, mới thấy bản thân còn vô vàn thiếu soát so với thế giới hỗn độn không nắm rõ hình hài ngoài kia ...
Phải đi, để tự lập .. Để thấy mình trưởng thành, thật sự trưởng thành :)
...
Trẻ con !
Cứ nghĩ trưởng thành là phải chạy ra đường, đi khắp nơi tìm việc làm thêm .. Kiếm được tiền thì mới trưởng thành.
Cuối cùng cũng tìm được việc...
Vui mừng điện thoại về báo cáo với Cha.
Cha dịu dàng bảo: "Thôi đừng đi làm con à. Có bao nhiêu mà phải cực khổ? Lo học, học mới là vấn đề chính. Kiếm được tiền rồi sẽ xao nhãng chuyện học ngay. Nói với người ta là không làm đi con."
Vậy là khóc, khóc không phải vì giận Cha .. Mà là vì trái tim rất đau, đau vì ở xa mà Cha vẫn lo lắng con gái phải cực khổ, đau là vì biết Cha bất lực. Bất lực vì không ở cạnh bên quan sát đứa con mà mình yêu thương.. Chỉ nói qua điện thoại mà trăn trở không biết con có hiểu tấm lòng của Cha không...
''Cha Mẹ'' - Là một thứ gì đó vô cùng thiêng liêng và cao cả..

"Cha, đã gần 2h sáng, con gái không ngủ được :) Nếu ở nhà, chắc con đã ngủ từ 20h tối rồi... Vì nơi đó an toàn và thân quen nên con chẳng có gì phải lo nghĩ cả !"


Tôi nói mình muốn một lần trong đời được yêu hết mình, được hi sinh hết lòng, muốn có cho riêng mình một tình yêu để khắc cốt ghi tâm.
Người nói.. Sẽ có, Tiểu Du à. Ai cũng sẽ có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, để khi có ai đó vô tình đụng vào chúng ta sẽ ngay tức khắc nhớ !
Người hỏi tôi bây giờ thế nào.. Tôi không suy nghĩ, lập tức trả lời,
Tôi hạnh phúc ! Dù đôi lúc cô đơn cùng cực, đôi lúc bất lực khó thể giải bày :)
Nhưng tôi rõ ràng là đang hạnh phúc, với đầy đủ những gì mà cuộc đời ban tặng !


Cái câu: ''Bằng tất cả sinh mạng.." kia có thể tùy tiện mà nói ra sao? Là có thể từ bỏ mạng sống chỉ vì những lời nói lúc giận dữ của em? Có thể tìm đến cai chết không cần phải suy nghĩ chỉ vì không còn được yêu em sao?
Một người ngay cả sinh mạng của mình cũng không trân trọng. 
Anh lấy gì để đảm bảo chắc chắn sẽ bảo vệ được em đây...
Tình yêu là phải cho đối phương cảm giác an toàn tuyệt đối, tin tưởng tuyệt đối.
Còn tình yêu của anh chỉ đang khiến em sợ hãi và hoài nghi :)
Em đã không còn muốn chia sẻ, không còn muốn ''nói'' nữa... Vậy tình cảm này có còn ý nghĩa gì nữa?


Có lẽ tôi đã đặt kỳ vọng vào đối phương quá nhiều.
Có lẽ tôi đã quá ảo tưởng về bản thân mình.
Thế nên có cảm giác hụt hẫng và thất vọng :)


Dạo này hay khóc, chạm khẽ vào cũng khiến nước mắt chảy không ngừng ...
Ngoan nào, Tiểu Du ...
Hãy là một cô gái kiên cường !

SG. 2h sáng .. 02/11/2013

October 18, 2013

Tháng Mười :)

Cô muốn viết, viết thật nhiều .. thật nhiều. Muốn mãi mãi lưu giữ phần tuổi trẻ của mình ở một góc nhỏ nào đó, thật buồn !
Những câu chuyện không đầu không cuối ..
Về K. - Chàng trai ấm áp nhất mùa Đông :) Mùa Đông lạnh lẽo đã mang Chàng đi.. Mọi thứ xảy ra như một giấc mơ, hoang đường đến nổi cô không tin mình và K. đã từng yêu nhau .. Từng cười cùng nhau, trò chuyện với nhau, hôn nhau, những ngày mùa Xuân cuộn tròn trong vòng tay ấm nóng của K. trên chiếc ghế sofa nhạt màu..
Về V. - Về những ngày mùa Thu, V. xuất hiện ném phăng nổi buồn to đùng trong cô rồi vội vã bỏ đi. Để lại một khoảng trời màu Xanh trống rỗng, không rõ hình hài, không rõ nổi buồn còn lại những gì. Chỉ là .. trống rỗng ! Đầy hoài nghi !
Về anh - Người yêu hiện tại .. người nói sẽ yêu cô nhất trên thế gian này ! Bằng tất cả sinh mạng.





Tuổi trẻ thật đẹp và buồn !

...
"Em muốn ngắm nhìn nụ cười của anh. Muốn anh chỉ cười với một mình em như vậy .."




Cô muốn viết thật nhiều, nhưng rốt cuộc chẳng thể viết được nữa..
Nổi buồn thật dài, và trống rỗng :)

Cô muốn nhìn thấy anh, ngay lúc này !
Cô nhớ anh :)
SG hôm nay lại mưa :)





SG . 19/10/2013

August 7, 2013

K.


K. biết không, tóc em giờ đã dài ..

Tin nhắn cuối cùng của K. em đã có can đảm xóa đi rồi !


Lần thứ n em hứa sẽ đến thăm K. cũng là lần thứ n thất hẹn ..


K. thích hoa gì ? Em không thích hoa ..


Hồi trước, em có thấy K. hay cấm một nhánh hoa hồng đỏ trong cái lọ thủy tinh.


Hay là K. thích hoa hồng đỏ nhỉ? Em chưa kịp hỏi !


K. thích em đến một mình, hay đi với Jun ?


À, lâu rồi em cũng không liên lạc với cậu ấy .


Không biết bây giờ Jun sống thế nào, K. nhỉ ?


''Bụng em thế nào? Còn đau không?'' - Câu cửa miệng của K.


biết thế nào gặp nhau, K. cũng hỏi em như vậy ..


''Vẫn thế. Căn bệnh kinh niên mà.'' , ăn uống không điều độ bao tử ngày càng không biết nghe lời K. ạ .


Gần đây, em rất ngoan .


Không rượu, bia . 

Không thuốc lá . 
Không tùy tiện chửi thề .

K.


Bây giờ, em ngoan lắm !


Em cũng đã biết phải tự thương chính mình ..


K.


Em đã 18 . Cái tuổi đủ biết mình phải trưởng thành .


Thỉnh thoảng, ngồi một mình .. 


Miền kí ức lênh đênh trôi dạt về , tìm nơi nương tựa .. mà tìm hoài chẳng thấy K. ạ !


Thế là trôi tụt đi .


Chỉ còn lại nổi nhớ day dứt, đau đáo .. Khắp một chiều mưa rả rích .


Lâu lắm rồi, mới lại viết .. mớ từ ngữ lung tung, cảm xúc thì chưa tròn .


Em muốn viết về Nổi nhớ,


biết là nhớ tha thiết lắm,

da diết lắm,
thật thà lắm,

nhưng cạn từ,


việc học hành môn Tiếng việt ở trường chỉ xếp loại trung bình .. 


Giá mà em siêng năng thêm một chút , thì giờ chắc đã biết cách viết như thế nào về nổi nhớ này rồi .


Thèm bánh kem Chocolate .


Thèm ngồi một mình, áp tai vào ống nghe .. đầu dây bên kia là giọng nói khàn khàn của K.


Thèm một cơn mưa,


để nghe nổi nhớ cựa mình,

ướt sũng sượi ..

(Có những ngày không biết nói về Nổi nhớ..)





                                                                                                 Một ngày cuối Tháng 7.

May 18, 2013

May 19

Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Du ..
18 tuổi thật xinh đẹp !


Cô bảo: Đừng nhắc đến người đó, hôm nay phải thật vui vẻ !
Đó là lần đầu tiên trong rất nhiều năm qua cô nói thế .. lần đầu tiên cô nghĩ mình thật sự cần được hạnh phúc.
Bắt đầu từ 00:00 ngày hôm nay, cô đã nhận trên trăm lời chúc sinh nhật .. từ điện thoại, tin nhắn, email, cho đến các trang mạng xã hội như facebook, zing me.
Thế mà người cô trông mong nhất, vẫn chưa nói với cô lời chúc sinh nhật .. dù đã muộn. Cô cười phá lên, trong lòng tự hỏi. Một câu chúc mừng qua loa/cho có cô cũng không đáng nhận sao?
Tình cảm của cô dành cho anh từ trước đến giờ hóa ra cũng chẳng đáng để nhận lại một câu mừng sinh nhật năm 18 tuổi xáo rỗng.

Ngoài trời đang mưa, cơn mưa giữa Tháng Năm tầm tã..
Cô ngồi gõ lạch cạch, những câu chữ ướt nhèm.
Giọng Hồ Trung Dũng phát ra đều đều từ cái loa cũ mèm, bám đầy bụi.

Hành Tây gởi cho cô lời chúc sinh nhật vui vẻ,
với lời dặn dò,
cho dù trời có sập xuống, con gái cũng không được buồn vào chính ngày mình sinh ra.
Cô không cho phép mình buồn, trải qua chừng ấy thời gian .. nếm trải từng ấy nổi buồn phiền. Thì chút thất vọng ngày hôm nay, chút xót xa ngày hôm nay có xá gì?
Cô không hề oán trách bất cứ ai, bất cứ thứ gì . 
Ngẫm nghĩ nhiều lần,
chỉ thấy
Tủi thân !



May 4, 2013

Tháng Năm



  • Ngày 01.05.2013 
Ngày đầu tiên của Tháng Năm .. vậy là Tháng Tư đã đi qua, đã đi qua !
Real Madrid đã thua rồi .. Ừ, đã thua rồi. Mặc dù họ đã chiến đấu rất can đảm ở Bernabeu..
Vậy là giấc mơ Decima của Ro, của Mou .. của tôi, đã vỡ tan tành .
Hơn 3h sáng, ngồi khóc tức tưởi .. Trong lòng chỉ thấy, một khoảng trống to đùng đoàng.
M. gọi ..
Bảo: "Đừng khóc.." ; "Nín đi, nghe không?" ; "Ngoan, ngủ đi. Đừng khóc." ... Bla.. bla..
Giọng M. thân thuộc đến lạ.. Ấm áp đến ngạt thở.
Bây giờ tôi mới biết .. đêm hôm đó M. đang nằm cạnh cô gái khác..

Haha .. Lịch sử của một năm trước đã lập lại.

Anh. Real Madrid. Tứ Kết. Bị loại.
Mọi chuyện đã diễn ra hệt motip của một năm trước.
Tôi đã tự hỏi.
Nếu anh không quay lại, và lại bỏ rơi tôi ..
Thì liệu, RM của tôi có thể có bàn thắng thứ 3 ở phút bù giờ thứ 5 không?





Anh. Có buồn không?

Em, đã rất đau lòng ..
Real của (chúng ta) đã thua rồi :)


  • Ngày 02.05.2013
Buổi sáng. Thức dậy. Mở mắt.
Xoay mình sang bên trái.. nhận ra một khoảng tối sâu hoáy.
Đêm qua. Em nằm mơ.
Giấc mơ rất đẹp.. rõ ràng, rành mạnh và logic.


Ngay cả trong giấc mơ. Em cũng thấy anh tàn nhẫn lừa dối em.



  • Ngày 03.05.2013
Đến trường.. ghé lớp học thêm. 
Cười cười.. nói nói.
Về nhà.
Xem Gu Family Book,
Ăn Kem Chocolate,
.. và, rất hạnh phúc
 đọc, và ghi nhớ ..


Đừng đòi hỏi sự biết ơn, khi người ta không cần và không thể hiểu nổi sự hi sinh của mình là thứ chết tiệt gì !

Buổi tối. 
Một cô gái lạ nhắn tin.
M. M. và M.
Cô ta thích M. của tôi, à không .. M. chẳng phải của tôi.
Cô ta ghen. Tôi đoán vậy..
Mõi câu, mõi chữ điều nhắc đến M.
Cô ta bảo. Đêm hôm đó M. ngủ với cô ta. Họ đã ''làm tình''.
Ừ, cái hôm mà Real của tôi bị loại khỏi C1.


Xin được nhắc lại lần thứ "n" rằng. M. là một người bạn rất thân của tôi. Chỉ là bạn. Vậy thôi.

  • Ngày 04.05.2013
Đọc Nguyễn Phong Việt,
nghe Trịnh
và đốt Marl ..
Tại sao không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này…

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(Trang 59 - Người Này Và Người Đó)


Người này người đó!

Anh không chọn tôi, có lẽ cũng giống như Anh không chọn một ngày mưa bay.
Người đó - Tôi - Tôi - Người đó ?

  • Ngày 05.05.2013

Chủ Nhật, 
ngồi vùi mình ở Khúc Ban Chiều
Quán cafe nhỏ,
vắng người,
và có nhạc ..


Lâu rồi không mở facebook. Vốn dĩ cũng không định mở làm gì .. xa rời cái nơi chốn viễn vông ấy, tuy buồn nhưng thà như thế . Còn hơn, phải nhìn thấy những kĩ niệm thuộc về người .. rồi đau lòng :)
Hôm nay. Sinh nhật nhỏ bạn thân hơn 14 năm .. Onl fb, gửi cô bạn một lời chúc năm 18 tuổi trọn vẹn.

Người Unfriend với em từ bao giờ rồi ..
em đã làm phiền đến cuộc sống của người sao,
em quy lụy, cầu cạnh người ở bên em sao,
hay, em phá hoại chuyện tình cảm đang tốt đẹp của người ?

Em không có,
em không có mà..
Em đã im lặng,
đã chấp nhận mà không hề than vãn,
Đến ngay cả một tiếng động nhỏ trong cuộc sống của người, em cũng chẳng dám làm xáo động ..
cuối cùng, anh chọn cách tàn nhẫn làm đau em.
Để cuộc sống của anh, mõi ngày, được thanh thãn!
  • Ngày 06.05.2013
Hôm nay, làm bài kiểm tra không tốt ..
ừ, không hề đổ thừa hoàn cảnh hay bất kì thứ gì tác động
Là do bản thân vô dụng, bất lực
chán ghét bản thân mình,
Việc học, thật mệt mõi quá!

Nhận ra một việc,
Không nên nhắc đến ''người'' với bất kì câu chữ nào nữa ..
hình như,
mọi câu chữ liên quan đến ''người'' đều trở nên vô nghĩa.
Không nên làm phiền đến ''người'' nữa,
dù chỉ là những câu chữ không tròn đầy.

  • Ngày 07.05.2013
Không sao!
Chỉ là nổi khủng hoảng trước khi bước sang tuổi 18.
Chỉ là những nổi lo ''kinh khủng'' của cô gái sắp hết tuổi 17 .
Không sao!
Sẽ ổn thôi...
Duyên !
Sẽ ổn thôi ..

  • Ngày 08.05.2013
Tôi mở điện thoại, kiểm tra các cuộc gọi gần đây ..
Received Calls: M.
Missed Calls: M. M. và M.
Những cuộc gọi lúc 23 giờ mõi đêm, lúc 1 giờ sáng, lúc 2 giờ sáng ... mõi ngày !
  • Ngày 09.05.2013

Như thói quen,
mõi buổi sáng đọc báo mạng .. mục đầu tiên quan tâm là Bóng đá.
Hôm nay,
báo chí đồng loạt đưa tin Alex Ferguson tuyên bố nghỉ hưu ..
lòng chết lặng đi hơn 60s .
Từng là một fan MU, tuy nói là ''từng'' nhưng chưa bao giờ cạn tình với MU. Nhất là Sir Alex - người thầy mà Ronaldo luôn tôn trọng và yêu quí.
Cả thế giới chắc cũng đang nuối tiếc,
tuy ở thời điểm hiện tại .. mọi thứ thật khó khăn với người hâm mộ MU
nhưng hơn bao giờ hết,
Ferguson sẽ luôn luôn ở trong trái tim họ .. tồn tại và sống mãi.
Cám ơn Ngài, Alex Ferguson!
Chúc Ngài có thật nhiều niềm vui và sức khỏe!
  • Ngày 10.05.2013
Học học học ..

và, mệt !
Suy nhược cơ thể .. và Stress!
Na, em nhớ chị !
Vi, em nhớ chị !
  • Ngày 11.05.2013

Sáng nay. 
Cha đưa hai má con đi ăn sáng. 
Ngồi cùng nhau, Cha tính chuyện con gái sắp tròn 18 tuổi .. 
Cha bảo Cha mua bánh kem, bảo con muốn mừng sinh nhật cùng ai cũng được. 
Con cười, con muốn mừng sinh nhật với cả nhà. Cha, mẹ và em .. chúng ta quay quần bên nhau là đủ.
Còn 8 ngày nữa.. em tròn 18. Còn 8 ngày nữa thôi, tuổi 17 xinh đẹp của em .. vụt .. thế là hết.


  • Ngày 12.05.2013

Sáng nay,

dậy sớm, định tưới nước cho xương rồng ..
Giật mình phát hiện,
hai chậu xương rồng nhỏ đã không còn ở vị trí đó nữa,
ai đó đã mang nó đi rồi.
Hụt hẫng,
nước mắt lã chả,
ai đã mang đi mất, thứ mà em yêu thương hơn cả !
Đó là cây xương rồng anh mua cho em,
nó không nở hoa nhưng sinh ra hai cây con bé tẹo,
em chiết cây ra rồi nuôi dưỡng, nâng niu ..
Lần đầu tiên trong đời em nuôi sống một cái cây,
à, mà có gì đâu .. xương rồng dù hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào cũng sẽ sống thôi .
Nhưng mà .. em đã rất yêu quí thứ mà em chăm chút mõi ngày .
Thế mà ai đó đã cướp mất nó đi khỏi cuộc đời em,
dù anh có đối xử với em ra sao,
em cũng sẽ yêu quí cây xương rồng anh cho em ..
Hơiz .. Xương rồng , nó đã bỏ em đi trước ngày em tròn 18 tuổi .


P.s: Con yêu mẹ, cám ơn Mẹ đã cho con nhìn thấy bầu trời trong xanh ngoài kia..


  • Ngày 13.05.2013

"Cô đã từng rất ghét thuốc lá! Nhưng rồi một đêm trắng nào đó xa lắm trong ký ức, cô nhận ra mọi điều tốt đẹp đều giống như thuốc lá. Làm người ta nghiện, làm người ta say, muốn hưởng thụ thì phải đốt cháy để rồi cuối cùng chỉ còn lại đầu lọc giữ lại những tổn thương, tàn thuốc để người ta nhìn mà tiếc nuối. Còn những thứ được gọi là hạnh phúc đã sớm hóa thành khói mà bay mất."

  • Ngày 14.06.2013
Em nhớ anh, 
anh của những ngày mùa xuân năm em 16 tuổi. 
Em nhớ, 
lần đầu tiên em trông thấy anh, 
nhớ, lần đầu tiên nghe giọng anh qua điện thoại 
Em nhớ anh của những ngày thơ ngây, vụn dại.. giữa những buổi chiều đưa em đi loanh quanh .. miệng thì huyên thuyên nói, hát - hát, nói. 

Em nhớ anh, nổi nhớ ngập ngụa trong từng thớ tế bào. 


Ngày 15.05.2013


Học .. và mệt .



  • Ngày 16.05.2013

M. giận ..

M. im lặng.
Ừ, thì đành vậy ..

Lâu lắm rồi mới mở sim VN lên xem ..

Có tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
Là N.
Ừ, cứ tưởng như thế là sạch sành sanh .. chẳng còn liên hoan gì đến đời nhau nữa. Ngay cả việc nhắc đến anh, cô cũng tự bảo mình không làm.
Anh lại xuất hiện, cuộc sống của cô vốn đã về trật tự bình yên,
thì giờ, muôn phần chao đảo .


  • Ngày 17.05.2013

Cô đốt Marlboro,

nhắn tin cho M.
bảo, đừng giận nhau nữa ..
Rất lâu sau đó,
M. trả lời: "Không là gì của nhau."
Cô cười buồn, thôi thì không cần M. nữa .. có cũng được, không có cô vẫn sống rất tốt.


  • Ngày 18.05.2013

Ngày cuối cùng của tuổi 17.

Không khóc, nhất định sẽ không khóc ..



April 27, 2013

Tháng Tư

Đêm hôm qua em nằm mơ
trong cơn mộng mị của chính mình em lại vẽ nên hình ảnh anh
Anh đứng đấy, cao to như cả bầu trời ... và, xa xôi
em hoang hỏai, rùng mình ... lướt trên cánh đồng hoa oải hương tím ngắt
anh ruồng rãy tình cảm em, anh bỏ đi để lại một dáng hình nhỏ bé trơ trội
Tấm lòng của em
tình cảm chân thật của em
niềm tin duy nhất - cuối cùng, của em ..
Vì anh mà vỡ tan tành .
Em em giọng anh vọng lại, anh chậm rãi nói từng từ một: ''Anh-trước-giờ. Chưa-từng-hề-yêu-em..''
Vậy là em khóc. Khóc như mưa bão. Khóc như lần đầu tiên em mở mắt đón chào thế giới này.
nhưng không ai dỗ dành em, không ai ôm em vào lòng, anh bỏ mặc em, cả thế giới này cũng quay lưng lại với em. Em bảo, đó là lần cuối cùng em khóc cho anh.
Anh chà đạp tình cảm em đã đành,
anh còn cười ngạo nghễ trên những giọt nước mắt ngu ngốc của em.


2h sáng, em giật mình ngồi dậy
đã rất lâu rồi em không còn giật mình giữa đêm thế này nữa
Một năm trước, chuyện này thường xuyên xảy ra.
Một năm sau, chuyện này lại tiếp tục diễn ra.
em ngồi co ro trong góc phòng, với tay lấy chiếc điện thoại ấn số 1
Em gọi cho Ba. Tiếng chuông đầu tiên đổ dài, em chủ động ngắt kết nối.
''Ba ở SG, chắc là đang ngủ nhỉ? Hay em gọi cho anh?''
em cười chính mình, em lấy quyền gì mà làm phiền anh.
em gọi cho V. nghe tiếng chuông đổ dài, khô khóc, không tín hiệu trả lời
em nhắn tin, em gửi email,
"V. ơi em đi lạc rồi..''
sáng hôm sau, V. gửi một tin nhắn, cho em
không đầu, không cuối V. viết
''nổi buồn ấy mà, em nhỉ? nó sẽ qua nhanh thôi. hãy sống can đảm và kiêu hãnh như em đã nói. Em cần gì? Lại thứ tình yêu trẻ con vớ vẩn đó sao? Em có thương Ba mình không.''
Vậy là em khóc.
em thương Ba, em thương Ba em nhất trên đời
vậy mà em lại vì một người dưng, không ruột rà, không máu mủ mà đau lòng.
em thương Ba,
thương mà lại khóa cửa phòng bỏ mặc Ba ở ngoài gõ cửa gọi em inh ỏi
em thương Ba,
vậy mà lại im lặng, không trả lời ..
Em có khác gì một kẻ không được ăn học, không được dạy dỗ : )



Tháng Tư
những cơn mưa rào đầu mùa mát lạnh
khúc giao mùa thổi vào lòng em những cơn gió ấm áp
Một tình cảm mà em cứ ngỡ nó sẽ mãi mãi ngủ yên. Một người mà em cứ ngỡ cả đời này cũng sẽ không giờ quay trở lại. Vậy mà anh quay về, anh về cùng với tháng tư đầy nắng, gió ..
nhưng anh hệt một cơn mưa rào .. tháng tư.
bất chợt đổ vào lòng em ngọt mát,
mùi của đất nồng nồng, ngai ngái sau cơn mưa rào thơm hương cỏ xanh
nhưng lại bỏng rát vì nắng cháy,
Những nổi buồn anh mang đến cho em.
Cháy bỏng và ran rát,
những vết xước chỉ vừa mới kéo da non,
giờ lại trầy trụa, và rướm máu
Em không trách anh.. thật đấy anh ạ
chưa bao giờ em nghĩ anh cố ý làm tỗn thương em
chỉ là do em, do em.. không xứng đáng với anh.
em tỗn thương, là do em tự gây ra cho mình : )
Thế nên là,
em mong
anh sẽ tìm được ai đó xứng đáng với mình
ai đó yêu thương anh
yêu thương anh, như em đã yêu thương anh,
yêu thương anh hơn cả bản thân cô ấy ..
thế nên là,
anh nhất định phải hạnh phúc nhé !


Cà phê với người lạ. Trang 155 có mục Những bàn tay không nỡ buông rơi. Ý Yên viết.. ''Ừ, cứ tiếp tục cố gắng đi cho đến khi chạm tới giới hạn của mình, tự khắc bạn sẽ buông bỏ một cách tự nhiên.'' Ở đoạn cuối, chị ấy bảo thế này: ''Ý Yên nhận ra đôi lúc tình yêu chưa phải là thứ SỐNG CÒN với bất cứ ai. Từ VĨNH VIỄN rốt cuộc chỉ là ảo tưởng mà mõi chúng ta luôn nuôi dưỡng trong lòng. Chỉ cần bạn đã sống như một người leo núi dũng cảm, đừng bỏ cuộc..''
Em,
hình như đã chạm đến giới hạn của mình rồi anh ạ .
em có quên anh, anh cũng đừng buồn nhé
Ừ, mà việc gì phải buồn anh nhỉ?
em có là gì đâu
chỉ là một đứa con gái bình thường,
yêu thương anh bình thường
vì em quá bình thường nên không thể làm nên những điều phi thường
như bắt ép anh yêu em, bắt ép anh thật lòng với em, bắt ép anh mang hạnh phúc cho em...
Thế nên,
em sẽ quên anh,
như quên đi những điều bình thường nhất mà em tạo ra..

Lời sau cùng,
Anh
nhất-định-phải-sống-thật hạnh-phúc-anh-nhé !
Thỉnh thoảng, có nhớ đến em.. Hãy mĩm cười.
Em
đã
rất
yêu
anh
đấy !
Chàng trai ạ !



Váy hoa.. Coffee nóng.. Sách. Marlboro..
Em đốt cháy nổi buồn Tháng Tư.
Sưởi ấm cho những ngày mưa sắp tới !
Tháng Năm - 18 tuổi
Tiểu Du.
22/04/2013

February 16, 2013

Mùa Xuân

14. Không sao !

Cuối cùng cũng chờ xem được trận đấu giữa Real Madrid - M.U

Uống CocaCola, ăn Snack, cặp mắt dán vào màn hình... Mong chờ Real sẽ có chiến thắng tại sân nhà, nhưng rốt cuộc tỉ số lại hòa. Không sao, chỉ là có chút không vui.

Hôm qua, xem một bộ phim HK. Phim HK hay nhất vẫn là thể loại cảnh sát.

Tôi còn nhớ rõ cô gái trong phim đã nói thế này: ''Là phụ nữ, nhất thiết phải biết xem bóng đá cùng người đàn ông của mình...''

Cô gái này là vợ của một đại ca xã hội đen, làm rất nhiều chuyện phạm pháp, hại rất nhiều người vô tội... (Motip phim lúc nào cũng thế mà.) Lúc bị bắt, cô ta đã gánh hết tất cả tội lỗi cho Chồng mình, không liên hoan gì đến người đàn ông của cô cả... Ai cũng biết, người phụ nữ này vì tình yêu mà mù quáng.

Phải, hạnh phúc thì cùng nhau. Cuộc sống đầy đủ thì cùng nhau. Nhưng đến cuối cùng, bất hạnh chỉ mõi người phụ nữ gánh. Phụ nữ vì tình yêu mà quên mất bản thân mình?

Tôi tự hỏi, nếu là mình. Tôi có làm thế không? Kẻ ích kỉ như tôi, có thể như thế không?

''Chỉ là trên phim thôi..'' - Tôi nói với bản thân mình. Tôi sẽ không yêu ai đến quên mất bản thân mình như vậy. Nếu có, thì tình yêu đó cũng đã qua đi rồi.

Không sao, chỉ là có chút không vui. Bởi vì nhận ra, bản thân đã không thể vì tình yêu mà hi sinh.

15. Giao thừa.

Giao thừa.

Ở nhà, uống CocoCola, ăn hết những thanh Chocolate, xem Táo Quân.

1h Sáng mùng 1 cùng Mẹ đi lễ Chùa.

Nhận được điện thoại của Yo: ''Chúc em gái thi đậu Đại học, xinh đẹp... Bla bla.'', cuối cùng là Giữ gìn sức khỏe.

Sức khỏe của tôi, luôn khiến người khác lo lắng như vậy.. Thật đáng ghét !

Nhận được điện thoại của Umi: ''Du cười nhiều nhé...'', giọng của người Yên Bái thật đặc biệt, và giọng của em gái chị đặc biệt ngọt ngào... Đó là lần đầu chúng tôi trò chuyện với nhau qua điện thoại.

Nhận được điện thoại của anh LT: ''Sống thật tốt nhé Baby..'', giọng của chàng trai này là lần thứ 2 tôi được nghe thấy. Nhưng lần này anh nói nhiều hơn lần đầu tiên, tôi đã rất vui ..

Hôm đó, tôi nhớ đến Huy. Mối tình Online đầu tiên trong đời tôi, lúc đó tôi học lớp 8. Tình cảm trong veo, nhẹ nhàng như cơn gió đầu mùa... Khiến mõi lần nhớ về, tôi đều thấy lòng mát mẻ. Những cảm giác đó, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa. Lần đầu tiên Huy gọi điện thoại, cả hai đều ngại ngùng, nói chuyện úp mở không thành lời, trái tim lúc đó đập rất nhanh.. Huy có Ba là người Hà Nội, nhưng lại sống ở SG. Huy bảo, lúc đó rất hồi hợp nên đã nói chuyện với tôi bằng giọng Hà Nội.. Giọng Hà Nội của Huy rất ấm áp. Nhưng đó cũng là lần cuối cùng tôi nghe giọng Huy.

Lúc đó, tôi đã nghĩ sau này nhất định tôi sẽ yêu một chàng trai Hà Nội có giọng nói ấm áp như Huy.

...

16. Na .. (16/02/2013)

Na gọi cho tôi vào một sáng Mùng 1 tết.. Tôi vừa đi lễ chùa về, thì nhận được cuộc gọi của chị.. Chắc là Na không biết tôi đã cười suốt cuộc nói chuyện, bất kể khi tôi nói ''dạ'' hay ''cám ơn Na''... bla bla tôi đều cười... cười hạnh phúc.

Giọng Na đặc biệt, ấm và nhẹ nhàng như hơi thở. Mớ từ ngữ ít ỏi của tôi, không đủ diễn tả. Tôi nghĩ, với người khác giọng Na cũng ngọt ngào bình thường thôi. Nhưng chắc vì tôi có tình cảm đặc biệt với Na nên cảm thấy giọng Na đặc biệt, đặc biệt bởi vì nó có thể khiến tôi cười suốt.. cười hạnh phúc.

May mà có nhau trong đời, Na ơi !



...
By: Tiểu Du.
14/02/2013

February 14, 2013

...

Tôi vừa nhận được Email từ một người bạn trai cũ, người đã cùng tôi bước đi đúng 2 năm... Đúng 2 năm, không quá một ngày và cũng không thiếu một giờ đồng hồ nào. Trong Email anh đã viết rằng anh thật lòng xin lỗi tôi về những chuyện anh đã làm, nếu tôi không tha thứ cho anh thì anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.. Cuối lời anh viết ''Anh đợi em tha thứ cho anh''.

Thật ra, tôi là người phản bội trước.

Tôi không hề thông minh, tôi chỉ là một người hơi khôn ngoan hơi sắc sảo trong tình chuyện tình cảm... Nên dù tôi có làm chuyện gì có lỗi, những người đàn ông của tôi đều dễ dàng chấp nhận và tha thứ.

Tôi đã yêu N. trong khi còn quen anh..

Đó là do tôi có lỗi với cả hai bọn họ.

Nhưng anh cũng qua lại với người con gái khác :) Vì vậy, tôi chưa bao giờ trách anh.

Lúc bị N. biết tôi lừa dối.. N. không nói lời nào, chỉ im lặng suốt cả con đường về nhà. Tôi thấy có điều gì đó kì lạ, cũng đoán ra được bản thân không thông minh hơn N. không thể nào lừa gạt một người như N. Huống hồ người tôi thật sự quan tâm là N.

N. từng bảo: ''Em làm gì anh cũng được, lừa dối anh chuyện gì cũng được. Chỉ cần em đừng có người khác. Đừng lừa gạt anh chuyện đó. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em được''.

Tôi im lặng. Không giải thích. Cũng không kéo N. quay về dù nghĩ đến việc mất N. ngay cả thở cũng khó khăn.

Người ta bảo lòng dạ đàn bà rất đáng sợ.
Ừ mà tôi thấy mình cũng đáng sợ đến đáng thương...


February 4, 2013

''Duyên'' phận.


11. Nhất định anh sẽ xuất hiện.

Ngã tư sáng đèn.

Cô mặc T-shirt giản đơn, chiếc quần Jean màu xanh đen ôm sát người.. Cô đang đứng ở ngã tư cách ClubBar chừng 100m, quán bar nằm ở cuối con đường ánh đèn đường màu vàng nhạt trông mờ mờ ảo ảo. Cô không phải đến Bar để vui chơi, cô đến để tìm người...
Theo như cô tìm hiểu thì đây là quán Bar mà anh thường xuyên lui tới nhất. 
Cô không vào, chỉ đứng từ xa nhìn. Đã hơn 3 đêm như vậy rồi... Bảo vệ trước cửa cứ nhìn cô đầy tò mò, có một vài lần họ thử đến gần để dò xét xem cô đang chờ gì.
Đêm đấy trời trở lạnh, mưa phùn lất phất. Cô quay người lủi thủi bước đi. Thì bất ngờ cô nghe giọng nói ấm áp từ đằng sau vọng lại:
''Sao em lại đến đây? Lại còn uống say thế này nữa...''
Chàng trai mặc chiếc áo sơ-mi màu xanh dương, quần ghi tối màu. Đang chạy về hướng một cô gái từ quán Bar đi ra. Cô gái mặc chiếc đầm body bó sát người, tôn lên từng đường cong gợi cảm. Chân đi giầy cao gót cùng tone màu, mắt kẻ liner sắc sảo.. Bước từng bước nghiêng ngã về phía chàng trai.
Cô vừa tiến lại gần để nhìn thật kĩ gương mặt của chàng trai thì họ đã nhanh chóng lên taxi và phóng đi mất.


Bên ngoài, gió thổi sòng sọc từng đợt.. Mang theo hơi Xuân. 

Cô ngồi một mình ở Sun, tách trà hoa cúc ngụi lạnh. Tập thơ Đi Qua Thương Nhớ của Nguyễn Phong Việt nằm ngay ngắn ở cạnh bàn. Cô vừa vô tình đọc đến đoạn:
''Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...''
Rồi ngồi lặng im. Ngước nhìn thành phố chuyển màu...
Cô mặc váy hoa dịu dàng, khoát Cardigan mỏng tanh. Cô mĩm cười nhìn người đàn ông đang tiến về phía góc nhỏ cạnh ô cửa kính. Cô nhận ra anh, gọi tên anh.
- Thật tình cờ, hôm nay gặp lại anh ở một nơi như thế này.
- Hi! Dạo này cuộc sống thế nào?
- Vẫn ổn. Anh khỏe chứ? Sống tốt không? Công việc thế nào? Bao giờ lập gia đình?
- Trông em vẫn trẻ con như trước nhỉ. Hỏi gì lắm thế?
Anh cười với cô, họ trò chuyện huyên thuyên với nhau như thể trong quá khứ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
Ở góc nhỏ trong Sun, cô đã tưởng tượng viễn cảnh được gặp lại anh như thế.. Họ sẽ mĩm cười nhận ra nhau, trò chuyện với nhau như chưa từng có cuộc chia ly nào.

Hằng đêm, trong những cơn mộng mị. Cô vẫn thường nhìn thấy anh...

Cô nhìn thấy anh ngồi cạnh cây đàn Piano và đàn Kiss The Rain cho cô nghe, bên ngoài thì trời mưa lả tả. 
Cô nhìn thấy anh ôm đàn Guitar rồi nghêu ngao hát những đoạn điệp khúc đứt quãng, không tròn bài.
Cô nhìn thấy anh ngồi trên Sofa chăm chú dõi theo trận bóng của Real Madrid, rồi thỉnh thoảng quay sang mĩm cười với cô.
Cô nhìn thấy anh ngồi cấm cúi gõ bàn phím máy vi tính lạch cạch về bản báo cáo cuối năm.
Cô nhìn thấy anh ở khắp nơi, trong căn phòng không quá sáu mươi hai mét vuông nằm giữa lòng thành phố.

12. Gặp Lại.


Em đã hàng ngàn lần tưởng tượng viễn cảnh gặp lại nhau.Cũng hàng ngàn lần chấp nhận người con gái bên cạnh anh, không phải em.

Nhưng cuối cùng gặp lại như thế này, thật tình em chẳng biết phải làm sao.
Chính xác là một năm, không hơn không kém. Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, thì lần gặp lại này đúng vào một năm. Em sẽ không nói diễn biến mọi chuyện như thế nào đâu, bởi vì em... không thể sắp xếp được từ ngữ trong đầu mình.
Lần này thì em tin, đây gọi là ''duyên''. Và em cũng tin, em không phải là ''duyên phận'' của anh.
Em cứ nghĩ là em sẽ khóc được, khi nhìn thấy anh... Nhưng rốt cuộc, kết quả là em chẳng muốn khóc chút nào. Tim em đập rất nhanh, môi em mấp mái không thành tiếng, tay thì run run không nhấc nổi điện thoại, chân suýt nữa đã ngã khụy vì đứng không vững. Cảm giác lúc đó, thật sự là em không thở nổi. Không nghĩ nổi điều gì, nói gì đến việc rơi nước mắt.
Ly Kem Chocolate tan chảy thành nước, mà em vẫn im lặng nhìn anh. Nhìn theo anh cho đến lúc anh không còn trong tầm mắt em nữa... Lúc đó, em mới choàng tỉnh rồi vội vã giật lấy túi xách chạy đi tìm anh. 
Em đẩy tung cửa chạy ra ngoài, nhìn khắp nơi như đánh rơi thứ gì đó quí giá - thứ mà thực ra em đã mất rồi...
Em lủi thủi đi, rồi lảm nhảm một vài điều gì đó với chính mình.
Ngày này năm sau, và năm sau nữa... Ông trời liệu có lại sắp đặt cho em gặp lại anh nữa không?
...
Em không nhớ chính xác, nhưng rõ ràng lúc đó em đã đồng ý: ''V. nói đúng. Em nên bỏ cuộc. Giá mà lúc này có V. ở đây thì tốt biết mấy.''

13. V. - Thuốc trợ tim.


V. đã đến vào thời điểm tôi yếu lòng nhất. Tôi gọi anh là một thứ thuốc trợ tim có thời hạn.

Lần này cũng vậy. Sau một khoảng thời gian dài anh bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi cũng không thắc mắc, không tò mò. Cũng không cố nghe ngóng tin tức về anh. Tôi sống tiếp cuộc sống của mình, xem anh chỉ như một vệt sáng đi ngang qua bầu trời cô độc của tôi. 
Dù V. có ở một nơi nào đó trong 7 tỉ người ngoài kia, thì tôi vẫn mong và hi vọng V. nên biết tiết chế bản thân mình và bằng lòng với những thứ mình đang có.
V. là một thằng đàn ông quá bay bướm, và xem thường chuyện tình cảm của người khác. Ngay cả khi đã có một cô Vợ giàu có, thì tính tình của anh ấy chỉ càng thêm háo thắng.

Bất ngờ V. gọi về cho tôi. Thật đúng lúc, và đúng thời điểm... Nhiều lúc tôi tự hỏi ''không biết mình có bị gắn camera theo dõi hay không, sao những lúc thế này... lại có người xuất hiện an ủi?''

Chất giọng khàn khàn và hơi âm ấm của người dàn ông bên kia đầu dây điện thoại khiến tôi suýt nữa rơi nước mắt vì nhận ra bản thân yêu đuối đến đáng thương, anh chào hỏi tôi bằng một câu hết sức kinh điển ''Em đã hết ích kỉ chưa?''
Tôi cười, không trả lời. Nếu tôi bảo vẫn chưa hết ích kỉ thì sao? Anh ta có dập điện thoại rồi lại biến mất không?
Anh ta bảo tôi, thôi cái chuyện tìm kiếm vớ vẫn ấy đi. Biết đối phương trốn ở đâu mà tìm. Anh cũng bảo ''tình cảm của cô nhóc 17 tuổi như tôi chả phải là tình yêu gì sát''
Anh ta không bắt tôi bỏ cuộc. Nhưng tôi hiểu, V. không muốn tôi đeo bám theo những thứ đã không còn thuộc về mình nữa. Anh sống dài hơn tôi 10 năm, nên tôi không phủ nhận những gì người ta từng trải qua là đúng còn những gì mình sắp trải qua chả lẽ lại sai?













Ps: Em sẽ kết thúc bằng một câu hết sức kinh điển và nhảm nhí một tẹo anh nhé.
Em bỏ cuộc rồi.