April 2, 2012

Gửi anh !

Vẫn thế, vẫn thói qen cũ . Nghe Kiss The Rain, sữa tươi không đường, kem Chocolate và gõ Entry .
Thói qen cũ nhưng không dễ dàng gì bõ được .
Nghiện Kiss The Rain, nghiện sữa, nghiện coffee đắng, nghiện cả Chocolate và viết Entry =)))
...
Tự nhiên ngồi gõ Ent cãm thấy mình Đơn Độc và Chênh vênh qá : )
Dạo này mọi người cứ hay hỏi: Sao nói chuyện Lạnh Lùng vậy ? ; Sao ít cười vậy ? ; Sao thay đỗi khác trước nhiều qá ? ; Sao dạo này đàng hoàng thế, không mặc qần ngắn ngũn ngoãn đi học thêm nữa à ? Sao thế này, sao thế kia =))))
Cười nhạt rồi trả lời là đang tự cĩ mà =]]
Em không gọi cho anh. (Mặc dù ngay bây giờ em rất muốn nghe giọng nói nghe tiếng cười anh)
Nhưng cái bản năng của một đứa con gái Cung Kim Ngưu cứng đầu, bướng bỉnh không cho phép em làm thế .
Không được giống như những đứa con gái khác cứ luôn phụ thuộc vào người con trai mình yêu . (Mà hình như em phụ thuộc vào anh rồi)
Em yêu Anh . Và, anh cũng yêu em (Thậm chí tình cãm anh dành cho em rất lớn)
Em cũng không biết, em cũng không hiễu nữa .
Em chưa bao giờ thấy đủ và hài lòng .
Em tham lam với cả háo thắng nữa anh à .
Em luôn muốn có thêm vài ba người khác nữa, mà quên không màng đến cãm xúc của anh .
Dễ dàng đến với người khác chỉ với vài lần nc hay gặp nhau 1 2 lần : )
Em dùng anh làm bàn đạp để đến với người khác. Mà vẫn giữ anh lại .
Quen với người khác rồi em mới biết người ta yêu nhau không chỉ tình yêu thôi là đủ, người ta cần nhiều thứ khác ở em hơn là một trái tim yêu chân thành .
Anh thì không thế, anh chỉ yêu em và mong em thật lòng yêu lại anh 
Có phải vì anh qá dễ dãi với em nên em đã lăng nhăng hết thằng này đến thằng khác hay do lăng nhăng là bản chất con người em ?
Em cứ nghĩ nếu em không lăng nhăng thì anh cũng lăng nhăng thôi =)) Em muốn đi trc' anh một bước, và rồi em bước qá xa .
Em bị rung động và lung lay trước những người em đặt là:
"Nhân tình" em vui em buồn vì họ mà không màng đến anh .
Ngay cả khi hôn họ, em cũng ko nghĩ rằg Em mới là người yêu của anh
Nhưng anh à..
Rốt cuộc em mới biết người mà em thật sự yêu - là anh.
Người thật sự tốt với em - là anh.

Anh trở thành thói quen suốt hơn một năm qa. Luôn âm thầm chở che và qan tâm em .
Em có thể chia tay với bất kì thằng Nhân tình nào mà chẳng hề đau lòng lắm .
Vì trong thâm tâm em, biết mình còn có anh. Em chưa bao giờ lo sợ sẽ mất anh cả, em chưa từng nghĩ đến cái ngày đó. Em luôn nghĩ, anh yêu em đó là điều hiễn nhiên cơ mà 

Hôm nay, em chỉ còn có mõi anh là Người yêu : )
Đến cuối cùng, anh vẫn là bến bờ Bình Yên nhất .
Em không tưỡng tượng nỗi ngày mà anh không còn bên em nữa .
Anh hiễn nhiên trở thành thói quen, anh là máu thịt cuộc đời em .
"Cứ như không khí, chính nhờ không khí mà con người ta mới sống được vậy mà có ai nghĩ đến nếu một ngày không còn đủ không khí để thở nữa ? Thì chuyện gì sẽ xãy ra ?"

Em sợ lắm, sợ không còn anh nữa. Em phải làm sao, đâu là nơi để quay về, đâu là vòng tay anh ? Em sợ mất anh !?
Nhưng mà em thấy mình không còn đủ xứng đáng với anh nữa .
-Không-xứng-nữa-thật-rồi- .
Em biết anh sẽ chẳng chấp nhận được một đứa như em nữa .
Em không xứng đáng nữa rồi : )
Chính em làm mình trở nên không xứng đáng .


Kết :
Đến khi tôi thật sự biết mình cần anh thì anh đã không đủ niềm tin để yêu tôi nữa .
Tôi không hối hận và cũng không thể xin lỗi anh .
Vì giờ này mọi chuyện đã xãy ra hết rồi . Hối hận thì được gì ? Xin lỗi thì anh sẽ tha thứ sao ?
Chỉ là: Em thấy em không còn xứng đáng với anh nữa . Em trả tự do cho anh đấy, người yêu : )