February 16, 2013

Mùa Xuân

14. Không sao !

Cuối cùng cũng chờ xem được trận đấu giữa Real Madrid - M.U

Uống CocaCola, ăn Snack, cặp mắt dán vào màn hình... Mong chờ Real sẽ có chiến thắng tại sân nhà, nhưng rốt cuộc tỉ số lại hòa. Không sao, chỉ là có chút không vui.

Hôm qua, xem một bộ phim HK. Phim HK hay nhất vẫn là thể loại cảnh sát.

Tôi còn nhớ rõ cô gái trong phim đã nói thế này: ''Là phụ nữ, nhất thiết phải biết xem bóng đá cùng người đàn ông của mình...''

Cô gái này là vợ của một đại ca xã hội đen, làm rất nhiều chuyện phạm pháp, hại rất nhiều người vô tội... (Motip phim lúc nào cũng thế mà.) Lúc bị bắt, cô ta đã gánh hết tất cả tội lỗi cho Chồng mình, không liên hoan gì đến người đàn ông của cô cả... Ai cũng biết, người phụ nữ này vì tình yêu mà mù quáng.

Phải, hạnh phúc thì cùng nhau. Cuộc sống đầy đủ thì cùng nhau. Nhưng đến cuối cùng, bất hạnh chỉ mõi người phụ nữ gánh. Phụ nữ vì tình yêu mà quên mất bản thân mình?

Tôi tự hỏi, nếu là mình. Tôi có làm thế không? Kẻ ích kỉ như tôi, có thể như thế không?

''Chỉ là trên phim thôi..'' - Tôi nói với bản thân mình. Tôi sẽ không yêu ai đến quên mất bản thân mình như vậy. Nếu có, thì tình yêu đó cũng đã qua đi rồi.

Không sao, chỉ là có chút không vui. Bởi vì nhận ra, bản thân đã không thể vì tình yêu mà hi sinh.

15. Giao thừa.

Giao thừa.

Ở nhà, uống CocoCola, ăn hết những thanh Chocolate, xem Táo Quân.

1h Sáng mùng 1 cùng Mẹ đi lễ Chùa.

Nhận được điện thoại của Yo: ''Chúc em gái thi đậu Đại học, xinh đẹp... Bla bla.'', cuối cùng là Giữ gìn sức khỏe.

Sức khỏe của tôi, luôn khiến người khác lo lắng như vậy.. Thật đáng ghét !

Nhận được điện thoại của Umi: ''Du cười nhiều nhé...'', giọng của người Yên Bái thật đặc biệt, và giọng của em gái chị đặc biệt ngọt ngào... Đó là lần đầu chúng tôi trò chuyện với nhau qua điện thoại.

Nhận được điện thoại của anh LT: ''Sống thật tốt nhé Baby..'', giọng của chàng trai này là lần thứ 2 tôi được nghe thấy. Nhưng lần này anh nói nhiều hơn lần đầu tiên, tôi đã rất vui ..

Hôm đó, tôi nhớ đến Huy. Mối tình Online đầu tiên trong đời tôi, lúc đó tôi học lớp 8. Tình cảm trong veo, nhẹ nhàng như cơn gió đầu mùa... Khiến mõi lần nhớ về, tôi đều thấy lòng mát mẻ. Những cảm giác đó, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa. Lần đầu tiên Huy gọi điện thoại, cả hai đều ngại ngùng, nói chuyện úp mở không thành lời, trái tim lúc đó đập rất nhanh.. Huy có Ba là người Hà Nội, nhưng lại sống ở SG. Huy bảo, lúc đó rất hồi hợp nên đã nói chuyện với tôi bằng giọng Hà Nội.. Giọng Hà Nội của Huy rất ấm áp. Nhưng đó cũng là lần cuối cùng tôi nghe giọng Huy.

Lúc đó, tôi đã nghĩ sau này nhất định tôi sẽ yêu một chàng trai Hà Nội có giọng nói ấm áp như Huy.

...

16. Na .. (16/02/2013)

Na gọi cho tôi vào một sáng Mùng 1 tết.. Tôi vừa đi lễ chùa về, thì nhận được cuộc gọi của chị.. Chắc là Na không biết tôi đã cười suốt cuộc nói chuyện, bất kể khi tôi nói ''dạ'' hay ''cám ơn Na''... bla bla tôi đều cười... cười hạnh phúc.

Giọng Na đặc biệt, ấm và nhẹ nhàng như hơi thở. Mớ từ ngữ ít ỏi của tôi, không đủ diễn tả. Tôi nghĩ, với người khác giọng Na cũng ngọt ngào bình thường thôi. Nhưng chắc vì tôi có tình cảm đặc biệt với Na nên cảm thấy giọng Na đặc biệt, đặc biệt bởi vì nó có thể khiến tôi cười suốt.. cười hạnh phúc.

May mà có nhau trong đời, Na ơi !



...
By: Tiểu Du.
14/02/2013

February 14, 2013

...

Tôi vừa nhận được Email từ một người bạn trai cũ, người đã cùng tôi bước đi đúng 2 năm... Đúng 2 năm, không quá một ngày và cũng không thiếu một giờ đồng hồ nào. Trong Email anh đã viết rằng anh thật lòng xin lỗi tôi về những chuyện anh đã làm, nếu tôi không tha thứ cho anh thì anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.. Cuối lời anh viết ''Anh đợi em tha thứ cho anh''.

Thật ra, tôi là người phản bội trước.

Tôi không hề thông minh, tôi chỉ là một người hơi khôn ngoan hơi sắc sảo trong tình chuyện tình cảm... Nên dù tôi có làm chuyện gì có lỗi, những người đàn ông của tôi đều dễ dàng chấp nhận và tha thứ.

Tôi đã yêu N. trong khi còn quen anh..

Đó là do tôi có lỗi với cả hai bọn họ.

Nhưng anh cũng qua lại với người con gái khác :) Vì vậy, tôi chưa bao giờ trách anh.

Lúc bị N. biết tôi lừa dối.. N. không nói lời nào, chỉ im lặng suốt cả con đường về nhà. Tôi thấy có điều gì đó kì lạ, cũng đoán ra được bản thân không thông minh hơn N. không thể nào lừa gạt một người như N. Huống hồ người tôi thật sự quan tâm là N.

N. từng bảo: ''Em làm gì anh cũng được, lừa dối anh chuyện gì cũng được. Chỉ cần em đừng có người khác. Đừng lừa gạt anh chuyện đó. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em được''.

Tôi im lặng. Không giải thích. Cũng không kéo N. quay về dù nghĩ đến việc mất N. ngay cả thở cũng khó khăn.

Người ta bảo lòng dạ đàn bà rất đáng sợ.
Ừ mà tôi thấy mình cũng đáng sợ đến đáng thương...


February 4, 2013

''Duyên'' phận.


11. Nhất định anh sẽ xuất hiện.

Ngã tư sáng đèn.

Cô mặc T-shirt giản đơn, chiếc quần Jean màu xanh đen ôm sát người.. Cô đang đứng ở ngã tư cách ClubBar chừng 100m, quán bar nằm ở cuối con đường ánh đèn đường màu vàng nhạt trông mờ mờ ảo ảo. Cô không phải đến Bar để vui chơi, cô đến để tìm người...
Theo như cô tìm hiểu thì đây là quán Bar mà anh thường xuyên lui tới nhất. 
Cô không vào, chỉ đứng từ xa nhìn. Đã hơn 3 đêm như vậy rồi... Bảo vệ trước cửa cứ nhìn cô đầy tò mò, có một vài lần họ thử đến gần để dò xét xem cô đang chờ gì.
Đêm đấy trời trở lạnh, mưa phùn lất phất. Cô quay người lủi thủi bước đi. Thì bất ngờ cô nghe giọng nói ấm áp từ đằng sau vọng lại:
''Sao em lại đến đây? Lại còn uống say thế này nữa...''
Chàng trai mặc chiếc áo sơ-mi màu xanh dương, quần ghi tối màu. Đang chạy về hướng một cô gái từ quán Bar đi ra. Cô gái mặc chiếc đầm body bó sát người, tôn lên từng đường cong gợi cảm. Chân đi giầy cao gót cùng tone màu, mắt kẻ liner sắc sảo.. Bước từng bước nghiêng ngã về phía chàng trai.
Cô vừa tiến lại gần để nhìn thật kĩ gương mặt của chàng trai thì họ đã nhanh chóng lên taxi và phóng đi mất.


Bên ngoài, gió thổi sòng sọc từng đợt.. Mang theo hơi Xuân. 

Cô ngồi một mình ở Sun, tách trà hoa cúc ngụi lạnh. Tập thơ Đi Qua Thương Nhớ của Nguyễn Phong Việt nằm ngay ngắn ở cạnh bàn. Cô vừa vô tình đọc đến đoạn:
''Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...''
Rồi ngồi lặng im. Ngước nhìn thành phố chuyển màu...
Cô mặc váy hoa dịu dàng, khoát Cardigan mỏng tanh. Cô mĩm cười nhìn người đàn ông đang tiến về phía góc nhỏ cạnh ô cửa kính. Cô nhận ra anh, gọi tên anh.
- Thật tình cờ, hôm nay gặp lại anh ở một nơi như thế này.
- Hi! Dạo này cuộc sống thế nào?
- Vẫn ổn. Anh khỏe chứ? Sống tốt không? Công việc thế nào? Bao giờ lập gia đình?
- Trông em vẫn trẻ con như trước nhỉ. Hỏi gì lắm thế?
Anh cười với cô, họ trò chuyện huyên thuyên với nhau như thể trong quá khứ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
Ở góc nhỏ trong Sun, cô đã tưởng tượng viễn cảnh được gặp lại anh như thế.. Họ sẽ mĩm cười nhận ra nhau, trò chuyện với nhau như chưa từng có cuộc chia ly nào.

Hằng đêm, trong những cơn mộng mị. Cô vẫn thường nhìn thấy anh...

Cô nhìn thấy anh ngồi cạnh cây đàn Piano và đàn Kiss The Rain cho cô nghe, bên ngoài thì trời mưa lả tả. 
Cô nhìn thấy anh ôm đàn Guitar rồi nghêu ngao hát những đoạn điệp khúc đứt quãng, không tròn bài.
Cô nhìn thấy anh ngồi trên Sofa chăm chú dõi theo trận bóng của Real Madrid, rồi thỉnh thoảng quay sang mĩm cười với cô.
Cô nhìn thấy anh ngồi cấm cúi gõ bàn phím máy vi tính lạch cạch về bản báo cáo cuối năm.
Cô nhìn thấy anh ở khắp nơi, trong căn phòng không quá sáu mươi hai mét vuông nằm giữa lòng thành phố.

12. Gặp Lại.


Em đã hàng ngàn lần tưởng tượng viễn cảnh gặp lại nhau.Cũng hàng ngàn lần chấp nhận người con gái bên cạnh anh, không phải em.

Nhưng cuối cùng gặp lại như thế này, thật tình em chẳng biết phải làm sao.
Chính xác là một năm, không hơn không kém. Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, thì lần gặp lại này đúng vào một năm. Em sẽ không nói diễn biến mọi chuyện như thế nào đâu, bởi vì em... không thể sắp xếp được từ ngữ trong đầu mình.
Lần này thì em tin, đây gọi là ''duyên''. Và em cũng tin, em không phải là ''duyên phận'' của anh.
Em cứ nghĩ là em sẽ khóc được, khi nhìn thấy anh... Nhưng rốt cuộc, kết quả là em chẳng muốn khóc chút nào. Tim em đập rất nhanh, môi em mấp mái không thành tiếng, tay thì run run không nhấc nổi điện thoại, chân suýt nữa đã ngã khụy vì đứng không vững. Cảm giác lúc đó, thật sự là em không thở nổi. Không nghĩ nổi điều gì, nói gì đến việc rơi nước mắt.
Ly Kem Chocolate tan chảy thành nước, mà em vẫn im lặng nhìn anh. Nhìn theo anh cho đến lúc anh không còn trong tầm mắt em nữa... Lúc đó, em mới choàng tỉnh rồi vội vã giật lấy túi xách chạy đi tìm anh. 
Em đẩy tung cửa chạy ra ngoài, nhìn khắp nơi như đánh rơi thứ gì đó quí giá - thứ mà thực ra em đã mất rồi...
Em lủi thủi đi, rồi lảm nhảm một vài điều gì đó với chính mình.
Ngày này năm sau, và năm sau nữa... Ông trời liệu có lại sắp đặt cho em gặp lại anh nữa không?
...
Em không nhớ chính xác, nhưng rõ ràng lúc đó em đã đồng ý: ''V. nói đúng. Em nên bỏ cuộc. Giá mà lúc này có V. ở đây thì tốt biết mấy.''

13. V. - Thuốc trợ tim.


V. đã đến vào thời điểm tôi yếu lòng nhất. Tôi gọi anh là một thứ thuốc trợ tim có thời hạn.

Lần này cũng vậy. Sau một khoảng thời gian dài anh bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi cũng không thắc mắc, không tò mò. Cũng không cố nghe ngóng tin tức về anh. Tôi sống tiếp cuộc sống của mình, xem anh chỉ như một vệt sáng đi ngang qua bầu trời cô độc của tôi. 
Dù V. có ở một nơi nào đó trong 7 tỉ người ngoài kia, thì tôi vẫn mong và hi vọng V. nên biết tiết chế bản thân mình và bằng lòng với những thứ mình đang có.
V. là một thằng đàn ông quá bay bướm, và xem thường chuyện tình cảm của người khác. Ngay cả khi đã có một cô Vợ giàu có, thì tính tình của anh ấy chỉ càng thêm háo thắng.

Bất ngờ V. gọi về cho tôi. Thật đúng lúc, và đúng thời điểm... Nhiều lúc tôi tự hỏi ''không biết mình có bị gắn camera theo dõi hay không, sao những lúc thế này... lại có người xuất hiện an ủi?''

Chất giọng khàn khàn và hơi âm ấm của người dàn ông bên kia đầu dây điện thoại khiến tôi suýt nữa rơi nước mắt vì nhận ra bản thân yêu đuối đến đáng thương, anh chào hỏi tôi bằng một câu hết sức kinh điển ''Em đã hết ích kỉ chưa?''
Tôi cười, không trả lời. Nếu tôi bảo vẫn chưa hết ích kỉ thì sao? Anh ta có dập điện thoại rồi lại biến mất không?
Anh ta bảo tôi, thôi cái chuyện tìm kiếm vớ vẫn ấy đi. Biết đối phương trốn ở đâu mà tìm. Anh cũng bảo ''tình cảm của cô nhóc 17 tuổi như tôi chả phải là tình yêu gì sát''
Anh ta không bắt tôi bỏ cuộc. Nhưng tôi hiểu, V. không muốn tôi đeo bám theo những thứ đã không còn thuộc về mình nữa. Anh sống dài hơn tôi 10 năm, nên tôi không phủ nhận những gì người ta từng trải qua là đúng còn những gì mình sắp trải qua chả lẽ lại sai?













Ps: Em sẽ kết thúc bằng một câu hết sức kinh điển và nhảm nhí một tẹo anh nhé.
Em bỏ cuộc rồi.