January 26, 2013

Writing for Sring ♥



7. Vậy là tôi đã một mình đi qua đủ 4 Mùa...  


Thời gian trôi qua, bất kì đứa trẻ nào cũng phải trưởng thành... Tôi lại là một con bé hay suy nghĩ nhiều, đầu óc già dặn hơn những đứa bạn cùng trang lứa. Anh trai tôi ngày trước có nói, giá mà tôi sống hồn nhiên và vô tư đúng tuổi của mình thì tốt biết mấy. Nhưng, làm sao được? Làm thế nào?


Thời gian trôi qua, bất kì nổi buồn nào cũng nguôi ngoai... 


Niềm hạnh phúc của mùa Xuân năm trước cũng qua đi. Để lại nhiều nổi buồn cho mùa Xuân của một năm sau đó.


8. Tách rời tập thể..


Hôm nay trường tôi cấm trại, có cả văn nghệ Mừng đảng mừng xuân như mọi năm. Lại là năm cuối cấp, ai cũng tranh thủ níu giữ kĩ niệm. Chỉ có tôi, mõi mình tôi là dửng dưng với điều đó.

''Không thích''. - Lúc thầy chủ nhiệm hỏi lí do tại sao tôi không tham gia cấm trại với lớp tôi đã trả lời như vậy. Thầy bảo không thích là không làm sao, tôi ''Dạ''. Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ ép bản thân làm chuyện mình không thích, vì yêu bản thân mà ích kỉ với tất cả mọi người xung quanh.
Thầy bảo tôi suy nghĩ cục bộ, tự xa rời lớp, tự tách mình ra khỏi tập thể, sau này chắc chắn tôi sẽ hối hận.. Năm 12 là năm đáng nhớ nhất của tuổi học trò... Bla.. Bla.. Tôi mặc kệ. Sau này nếu hối hận, tôi sẽ gọi về nhà nói với thầy.
Tôi chui rúc vào cái vỏ bọc do tự mình tạo ra. Khép mình lại với tất cả... Tôi đối với mọi người xung quanh bằng những lời lẽ bất cần, thái độ dửng dưng kiểu như ''Ừ, sao cũng được''; ''Không quan tâm''..

Tôi sợ nơi đông người, tôi chỉ muốn ở một mình.. Trong thế giới mà tôi cho rằng như vậy là hạnh phúc..


Tôi là người sôi nổi, dễ hòa nhập. Tôi không nghĩ cái khả năng này sẽ mất đi cho dù tôi co rúm ró trong cái xó xỉnh đơn độc của chính mình.


9. Ba là cả một thế giới..


Tôi hay viết về Ba, và gọi Ba là Người đàn ông quan trọng nhất thế gian.

Ba tôi là người đàn ông đảm đang, tốt bụng, và là người đàn ông có sức ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời tôi... Trong mắt Ba, tôi là hi vọng lớn lao nhất. Ba cố gắng làm việc, chi tiêu hợp lí, còn lại... tất cả là dành cho gia đình.

Năm Ba hơn 40 tuổi, Ba thi Đại học... Vì ngày xưa cuộc sống vất vả quá mà phải bỏ học giữ chừng. Ba là thành viên lớn tuổi nhất ở lớp, tôi nghĩ vậy. Tôi không biết bằng cách nào mà Ba tôi đã đậu đại học ở cái tuổi đó, nhưng Ba luôn là tấm gương sáng cho tôi nôi theo. Tôi luôn nói với bản thân rằng: Ba cũng học đại học, là con gái Ba thì phải học hành cho ra trò.


Lúc Ba đi học xa nhà, tôi trở thành đứa trẻ hư hỏng. Không nghe lời mẹ, đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Ba gọi về nhà bảo mẹ đưa điện thoại cho tôi. Bên kia đầu dây tôi nghe giọng Ba khóc, ''Con muốn sao? Con muốn Cha bỏ học về nhà giữ con sao? Nếu con muốn như vậy thì Cha sẽ về ngay...'' tôi khóc nấc. Đó là câu duy nhất tôi nhớ tận đến bây giờ. Khi viết ra những dòng này, trái tim tôi cũng thắt lại.


Lần thứ nhất tôi thấy Ba khóc, là lúc ông Nội qua đời. Ba đã ôm tôi mà rơi nước mắt... Lần thứ hai tôi thấy Ba khóc, là vì tôi..


Ba sẽ buồn và không ra khỏi nhà khi tôi thi học kì bị điểm kém.. Một phần vì thất vọng, phần còn lại vì mất mặt với mọi người xung quanh... Tôi rất giống Ba, ở cái khoảng coi sĩ diện bằng trời này.


Ba là người sẽ bỏ Vợ và con trai ở nhà. Để cùng tôi đi du lịch trước năm lên lớp 12. Chỉ vì tôi không thích có Mẹ và em trai đi cùng... Vậy là chuyến du lịch lần đó, chỉ có tôi và Ba, và rất nhiều hạnh phúc.


Mõi buổi sáng, Ba đều chuẩn bị sẵn thức ăn sáng. Để khi tôi mở mắt ra, không phải đói. Ba đưa tôi đến trường mõi ngày, mặc dù từ nhà tôi đến trường chỉ hơn 500m, và mặc dù tôi đã là con bé 17 tuổi. Những việc Ba làm, tôi rất hạnh phúc.. Nhưng Ba không biết, vô tình Ba gây ra cho tôi rất nhiều áp lực.


Tôi đang sống rất hạnh phúc, bởi vì tôi đã có Người đàn ông yêu tôi nhất thế gian.. Những việc Ba làm cho tôi nhiều đến mức, một vài câu chữ cũng không thể kể hết... Ba làm cho tôi nhiều việc như vậy, vốn không phải mong tôi đáp trả. Điều duy nhất mà có lẽ bậc Cha mẹ nào cũng mong, là họ mong con mình sẽ sống hạnh phúc.


Phải, tôi đang rất Hạnh phúc. Vì nhờ có Ba mà tôi được thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.. 


Cám ơn Ba, con gái đang rất hạnh phúc.

Ba là cả một thế giới của con, Ba biết không?

10. Viết cho Anh - N. (Ngày đó và Bây giờ.)

Anh đã đến, vào khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời em... Nhưng anh chỉ dừng lại phút chốc, rồi lẵng lặng rời khỏi em nhanh chóng. Anh biến mất như là sương, khói... Trắng xóa cả một vùng trời.


Lúc yêu nhau, anh chưa từng có được em. Chưa từng có được con người lẫn trái tim em.

Ngày đó, em không yêu anh như bây giờ. Ngày đó, em dửng dưng.. bất cần. Rồi anh bỏ đi, em cũng không giữ anh lại... Vì yêu anh chưa đủ sâu, nên điều đó chưa đủ để em gạt bỏ sĩ diện mà giữ anh lại. Trẻ con và sĩ diện. Rất buồn cười, anh nhỉ?

À, em bắt đầu yêu anh khi anh đã đi rất xa-rất xa khỏi em rồi. Đó là một ngày em thu xếp lại quá khứ, dọn dẹp tim mình. Để sẵn sàng tìm kiếm một tình yêu mới... Bất chợt, em giật mình nhận ra. Người đối tốt với em nhất từ trước đến nay, là anh. Người nuông chiều em nhất từ trước đến nay, sao cũng lại là anh?


Là anh - Người con trai đầu tiên cùng em đến Rạp xem phim và hôn em ở một nơi đông người. Người con trai đầu tiên tặng em chậu xương rồng có rất nhiều gai. Người con trai duy nhất thân thiết và hiểu em.. Vậy mà em đã để anh đi, trong khi lỗi lầm tất cả là ở em.


Lúc anh đi, em đã trách anh rất nhiều lần. Trách anh bỏ mặc em, trách anh nói không giữ lời, trách anh thay lòng đổi dạ. Trách anh đã làm tổn thương em... Tất cả lỗi lầm em điều đổ cho anh.


Bây giờ, em không còn trách hay ghét anh nữa. Em chưa bao giờ ghét anh quá giới hạn, bởi vì cái gọi là Tình Yêu kia, không cho phép em làm điều đó.


Thời gian trôi qua, em nghĩ mình đã học được cách cảm thông. Đặt mình vào vị trí của anh ngày đó em mới biết anh đã phải chịu đựng những gì. Em không phải đang biện minh cho sự thiếu soát của mình ngày đó, em chỉ muốn anh biết bây giờ em đã trưởng thành hơn. Và đã biết cảm thông cho anh.


Anh ngày đó, học 12 như em bây giờ. Và áp lực vào đại học của hầu hết các học sinh ở Việt Nam.


Anh học khá giỏi, ước mơ lớn lao và tất nhiên là có rất nhiều áp lực. Anh sống một mình, xa Ba Mẹ. Lịch học dày đặc, khiến anh không có thời gian chăm sóc em.. ngay cả bản thân mình anh còn không chăm sóc nổi. Lúc anh ốm, em ở xa... Không làm gì được cho anh. Vậy là anh cố gắng lết lủi thủi đến nhà thuốc tây đầu phố mua ít thuốc và co rúm ró trên giường chờ cơn mệt mõi qua đi. Anh ăn qua loa những loại thức ăn nhanh rồi lại đến trường, về nhà thì lăn đùng ra ngủ.. Nhưng anh chưa bao giờ trách cứ em. Ngược lại, anh luôn cảm thấy có lỗi vì không có thời gian trò chuyện và săn sóc em.


Lúc anh ốm em đã ước, giá mà có ai thay em lo lắng cho anh thì tốt biết mấy.


Rồi đùng một cái anh chia tay em. Anh có người khác, ở ngay bên cạnh anh. Chăm sóc và lo lắng cho anh.


Em tự hỏi, ông trời đã nghe thấy lời em ước rồi sao? Lúc đó, em lại trách ông trời ! 


Những lúc yếu lòng, lại chỉ có một mình. Anh cần một ai đó có thể lo lắng mọi điều cho anh. Bây giờ nghĩ lại cũng chẳng có gì sai trái cả.


Em bây giờ, quá nhiều áp lực. Mặc dù Ba Mẹ luôn ở bên cạnh nhưng em luôn cảm thấy mệt mõi và muốn trốn tránh thực tại. Đây là khoảng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời em. Em đang bị khủng hoảng về tinh thần, sự yêu thương quá mức của Gia Đình cũng khiến em sợ hãi. Áp lực và đầy rẫy những suy nghĩ chếc chóc...


Chính nhờ cuộc sống hiện tại này, mà em đã thông cảm cho anh. Hơn hết là ngưỡng mộ anh, vì anh đã vượt qua quãng thời gian vất vả như thế một cách thật dũng cảm.. Và cuối cùng, anh đã đạt được mục tiêu mình đặt ra.





Paris luôn lung linh và xa vời như vậy !
Cho dù, một lúc nào đó em hết nhớ đến anh.
Thì Paris - luôn là nơi em yêu nhất.
Vĩnh Viễn.
Không thay đổi !






P/s: Em cần rất nhiều-rất nhiều-rất nhiều Can Đảm.






Tiểu Du. 
January. 27. 2O13

Hạ Du



Hình như tôi đã một mình đi qua 4 Mùa ?






Tôi muốn viết nhiều thứ lắm, về nhiều việc lắm..

Nhưng rốt cuộc, tôi chẳng viết được câu chữ nào cho ra hồn.

January 14, 2013

Còn chút gì cho nhau?






Ngày 15 tháng O1 năm 2O12

Năm rồi ngày này là ngày 23 tết Âm lịch. 19h ngày hôm đó là lần đầu tiên em gặp anh... 21h 15p cùng ngày, em đã chấp nhận bước đi cùng anh. Hình như chúng ta tiến triển rất nhanh sau khi gặp nhau, anh nhỉ?

Cuối cùng là Hư Vô - Ngọc Anh.

Đang nghe bài hát này.. Đầu óc trống rỗng.

Ngày 15 tháng O1 năm 2O13

Em.. không phải là không quên được.
Em.. chỉ là ''không muốn'' quên...
Em đã từng hận anh.. hận đến mức đã thề rằng suốt đời này, suốt kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau nữa.. Em sẽ không tha thứ cho anh.
Em không phải là người Lương thiện.. Em chỉ là một người biết Yêu thương bản thân mình :)
Sau này em nghĩ, cứ ôm khư khư cái nổi buồn anh gây ra cho em.. Chẳng phải em tiếp tay giúp anh đạt được mục đích? Mà mục đích của anh là làm tỗn thương tình cảm của em.
Thế nên, em đã Tha thứ cho anh.. Em không biết anh có cảm thấy ái náy chút gì không?
Lẽ ra, anh phải cảm thấy ái náy.. đúng ra phải nên như vậy.

Em không bao giờ muốn thấy anh hạnh phúc, hơn em..
Cũng chưa bao giờ cầu chúc cho anh hạnh phúc, với người khác !
Đứa con gái ngày trước, luôn vì người mình yêu mà hi sinh tất cả.. Không còn tồn tại nữa.

Em sẽ không nhắc nhiều đến ngày 15.O1 mõi năm nữa...
Nhưng...

Ngày hôm nay, em buồn. Ngày này năm sau... và năm sau nữa. Có lẽ, em vẫn sẽ buồn.






Anh đừng hạnh phúc, với người khác nhé...
Cho dù em có nói hàng ngàn lần những câu tương tự, thì anh vẫn cứ hạnh phúc.
Có phải không?
Thế thì việc gì em phải chúc anh Hạnh phúc?

January 9, 2013

Thành phố có hát Tình Ca?

- Tháng Một..



Những câu chữ xiên vẹo, ngã nghiêng...



 Tự nhiên bây giờ em thèm ăn Paparoti nóng hổi mà anh đã từng mua cho em ăn.. Em cũng thèm một tách Americano rồi ôm quyển sách mình yêu thích nhất đọc đi đọc lại, Kiss the rain thì bật lên để đó.. Anh từng bảo em thử uống Latte, thứ ngọt ngào đó sẽ khiến em dịu dàng hơn.. Em chu mỏ, ra vẻ đỏng đảnh... Em chỉ thích thứ gì đăng đắng thôi, em ghét đồ ngọt, em ghét màu hồng, và em ghét cả hoa nữa..
Anh sững sờ... Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã tặng em một nhánh hoa hồng. Hóa ra, anh chẳng hiểu nổi em.

...

Vậy là anh rời bỏ em..
Người con gái anh yêu - Là cô gái dịu dàng, mặc váy hoa xinh đẹp, và yêu những đóa hoa hồng mà anh tặng cô ấy..
Lần cuối cùng nhìn thấy bóng anh khuất dần sau chiếc áo sơ mi màu xanh dương.
Em vẫn cứ nghĩ rằng, anh chính là ''duyên nợ'' của em..
Rồi lần tình cờ nhìn thấy ảnh của anh và cô gái ấy hôn nhau đăng trên Web cá nhân anh..
Em... mới phát giác.. Hóa ra anh.. và cô ấy mới là duyên nợ của nhau.


- Thành phố không giữ nổi Mùa Đông..




Tôi ở giữ lòng thành phố không có Mùa Đông.. Nhưng cái lành lạnh mỗi buổi sáng đủ làm tôi co rúm ró trong chiếc áo Cardigan màu xanh dương.. Gió lùa mình vào khung cửa sổ thổi tung cái rèm cửa màu lam, hoàn cảnh này lẽ ra phải đốt chút Marlboro hít hà hơi khói.. để ấm lòng hơn.


Tôi không nghiện thuốc.. thỉnh thoảng chỉ mượn chút khói thuốc xua đi nổi cô độc mơ hồ.
Tháng nào tôi cũng viết một vài cái Status kiểu như: ''Đốt cháy nổi buồn tháng 9.'' ; ''Đốt cháy nổi buồn tháng 1O.'' ..., ''Đốt cháy nổi buồn tháng 12.''
Chẳng ai đoái hoài gì đến.. cũng chẳng ai mải mai quan tâm. Họ quá quen với cái cách tôi ''Đốt cháy..'' này rồi.. Rồi tự nhiên một hôm, có một người bảo: ''Tiểu Du, em đừng hút thuốc nữa. Được không?''



- Đừng khóc..




Quả thật Lâm không giữ tôi ở lại, cũng chẳng hỏi xem số điện thoại là gì để giữ liên lạc.. Lâm chỉ bảo.. ''Đừng khóc khi xem phim.'', '' Nhất định sẽ gặp lại, vì anh tin còn ''duyên'' với em.''


Không còn nhớ nổi lần cuối cùng rơi nước mắt là từ khi nào.. Chỉ nhớ là ngay cả lúc N. bước ra khỏi cuộc sống của tôi, dù buồn phiền, dù nhớ nhung cũng chưa từng khóc. Nước mắt đã trở thành thứ vật chất xa xỉ..
Lâu lắm rồi, lúc còn trên thế gian này K. cũng đã từng dặn dò: ''D đừng khóc lúc không có K ở đó.''
Ừ, không khóc... Ngay cả lúc hay tin K. gặp tai nạn giao thông không qua khỏi, tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Chỉ im lặng, lẵng lặng đi đi về về một mình.. Im lặng nghe lại những ca khúc mà K thích nghe.



Đôi lúc tôi cũng muốn nói..: Cho em được khóc, nếu phút chốc em yếu lòng.




- Tình Ơi (Quốc Bảo)..




Nhạc trẻ. Tôi hoàn toàn mù tịt..


Nhạc Việt Nam.. Tôi chỉ biết Trịnh, biết những người hát các thể loại nhạc xưa..
Tôi ám ảnh Quốc Bảo... Những bài hát do chú sáng tác, những xuất ảnh do chú chụp, những status chú viết hàng ngày.. Chẳng hiểu vì lí do gì, dễ dàng đi vào xúc cảm của tôi. Dễ làm tôi động lòng.
''Tình đau miễn là em sẽ về..'' - Tình Ơi
Tôi hay ngân nga rồi hát thành ''tình đau miễn là anh sẽ về..'' sau đó thì tự cười chính mình..

...

Ở góc phòng, nhạc Quốc Bảo vẫn rên rỉ đều đều..  Ngoài trời thì đang mưa.. 
Chocolate. Nhạc Quốc Bảo. Mưa.. Mọi thứ quyện vào nhau, quấn lấy nhau.. Nồng nàn !



Vỗ về nhữg cơn đau bằg bản tình đã cũ kĩ. 
Thèm ngồi bên nhau, hát cho nhau nghe chút tình chấp vá !




Tiểu Du. O9.O1.2O13