December 23, 2012

Đợi tháng Một ~

Bệnh tật.. Quả thật đáng sợ !
Tôi đã sốt và nằm viện một tuần liền, vừa xuất viện về nhà khoảng 2 3 hôm trước.
Vấn đề chính là đã bỏ thi 4 môn, và phải thi lại một mình.. 
Một mình và một mình..
Bệnh tật.. quả thật rất đáng sợ !


Lúc ở bệnh viện.
Tôi nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, xung quanh hoàn toàn là màu trắng..
Cái cửa sổ màu trắng nhìn ra khung cửa là cả khoảng trời màu xanh mênh mông..
Phải cố gắng lắm thì ngày thứ 3 mới gượng người dậy nổi, ngước nhìn thành phố phía dưới ô cửa kính.
Tôi nhìn thấy những đôi tình nhân tình tứ choàng tay nhau dưới phố.
Tôi nhìn thấy người người hối hả, tất bật với cuộc sống..
Tôi nhìn thấy.. rất nhiều.. rất nhiều..
Cho dù tôi nằm suốt một tuần trên chiếc giường màu trắng thì cuộc sống bên ngoài cánh cửa kính vẫn cứ diễn ra.
Chợt nhận ra.. nổi buồn của mình có là gì so với cả thế giới ngoài kia.
...


Hôm đó là ngày cuối cùng ở Bệnh Viện.
Từ cửa kính, tôi nhìn thấy một chàng trai có dáng người giống N. kinh khủng !
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương.. màu áo mà N. thích nhất...
Tự nhiên thấy lòng dồn dập thở, lấm chấm một vết thương rất vô hình.


Hôm nay là 24.
Vậy là tháng Một sắp rơi xuống thế gian này.

Giáng Sinh năm nào cũng tự mua bánh kem Chocolate rồi tự mình nói với mình 
"Giáng Sinh An Lành."
Đáng ra hôm nay cũng phải làm điều tương tự thì mới đúng lẽ..
Nhưng tâm trạng đang bị thứ quái quỹ gì đè nèn. Cảm xúc tắc nghẹn.
(Đây cũng là một trong 1001 lí do để buồn.)
Mọi thứ đang diễn ra thật tồi tệ với các FC của Real
Giáng Sinh năm nay là Giáng Sinh buồn nhất của Real Madrid..
Tất nhiên, Mourinho sẽ chẳng vui vẻ gì.. 
C.Ronaldo cũng chẳng vì vậy mà hạnh phúc..


Gửi anh:
Vậy là tháng Một sắp đáp xuống nhân gian này lần thứ 2 rồi.. Ừ.. Với em, là lần thứ 2. Thứ 2 mà thôi.
Những ngày tháng Một ấm áp.
Những ngày tháng Một của mùa Xuân một năm về trước, em đã ghi tạc trong hồi ức mình 2 chữ ''Hạnh phúc.''
Em còn nhớ lúc em không vào được Blog, anh bên cạnh an ủi..
''Có anh rồi, em buồn gì mà phải viết Blog. Cứ bỏ Blog đi rồi sau này đổi gói cước khác mà dùng lại.''
Em không vì buồn mới viết Blog.. Lắm khi hạnh phúc với anh, em cũng viết.
Vậy là đã gần một năm em biết anh.. Khoảng thời gian này của năm trước chắc là anh đang tất bật đón Giáng Sinh cùng bạn gái xinh đẹp, còn em loay hoay tự mình mua bánh Kem Chocolate mừng Giáng sinh. Mùa Xuân năm đó em đã từng nghĩ, sau này mình sẽ không còn cô đơn nữa. Anh sẽ là người mua bánh Kem Chocolate vỗ dành em.. Vậy mà khi mùa Xuân vừa kết thúc thì anh bỏ rơi em.
Lúc đó..
Không có anh. Cũng không có Blog..
Em không biết rót lòng mình vào đâu.. Cứ mặc cảm xúc cựa quậy, mặc nổi nhớ nhung càu cấu.. Đau, rát, đến xé lòng mà vẫn ''mặc kệ..''
Thời gian làm nguôi ngoai tất cả, hay thời gian càng làm vết thương thêm sâu? Em cũng không rõ nữa.. Khi viết những dòng này cho anh, em cảm thấy mệt mõi hơn là em tưởng...
Hình ảnh anh trong tâm trí em đang nhòe đi dần..
Mà trong tận tâm can này, em chẳng muốn quên đi.. Cứ thế, dạo này em nhớ đến anh nhiều hơn.. nhiều hơn.. Vì em sợ, nếu bây giờ không kịp nhớ thì một khoảng thời gian nào đó trong đời em chẳng còn đủ sức chấp vá yêu thương đã vỡ tan tành kia nữa..


P/s: Na ơi.. Ở đây thích thật... Em lại có thể là em. Dù buồn, dù vui đều có thể cùng Na vượt qua những ngày chênh chao phía trước.. 
Hiện tại, em đang vui lắm..

P/s1: Anh ơi, giáng sinh này chúc anh cũng cô đơn như em nha anh =))

P/s2: Hôm nay học thêm học bớt học bù =)) Tóm lại là học đến tận 9h tối mới được về nhà. Giáng Sinh thì cũng là ngày để đi học thôi.. Hiha..

December 22, 2012

The Sky.





Những đêm ngồi co ro trong góc phòng đốt Marlboro, rồi phả khói vung vẫy khắp căn phòng.. Cười điên dại, như một đứa con gái vừa thất tình.

''Thất tình.. Ít ra cũng còn có ''tình''. Nếu là Thất tình thì đỡ biết mấy''.



K. - Chàng trai ấm áp nhất mà cô từng gặp. Ngay cả khi anh ấy thú nhận với cô rằng anh ấy đã lên giường với người tình cũ. Thì anh ấy vẫn là chàng trai ấm áp nhất.

Mùa Đông đã đến và cướp K. đi mất. Chắc là vì K. quá ấm áp nên mùa Đông mới muốn có được K. - Phải không?

Vậy khi mùa Đông kết thúc. - Liệu K. có trở về?

Nhiều người thấy cô viết về K. thắc mắc hỏi cô rằng: ''K. là ai?''

Cô cười, cười hạnh phúc rồi trả lời: ''K. là chàng trai ấm áp nhất thế gian. Thế nên mùa Đông rất yêu thích K. và cướp K. đi rồi.''

Không ai hiểu cô đang lãm nhãm điều gì. Nhưng cô vẫn cười, cười hạnh phúc.




Dạo này cô đang trở thành Cô Gái Nước Mắt.

Xem phim cô khóc, nghe nhạc cô khóc, đội bóng yêu thích của cô không chiến thắng, cô khóc.

Cô còn khóc ngay cả khi đứng ở góc phố cách nhà cô 29 bước.

Gần đây, khi nghĩ đến Nước, cô cũng khóc rưn rứt như đứa trẻ ngày đó.. Mùa hè năm đó ám ảnh cô, đã 7 năm rồi vậy mà cô vẫn nhớ rõ đến thế.

"Rồi sẽ ổn thôi."

Cô sẽ đọc câu thần chú đó rồi nhìn lên bầu trời màu xanh kia. Nước mắt sẽ chảy ngược vào tim cô.

Cô luôn có một niềm tin bất duyệt rằng, bầu trời luôn đủ rộng và đủ bao dung chở che cho nổi buồn của cô.


Hôm trước, cô bới tung căn phòng để tìm ngày sinh nhật của BeGauNhoXinh. Cô muốn tổ chức sinh nhật cho nó.. Vì nó đã luôn ở cạnh cô, ngoan ngoãn nghe cô tâm sự về N. Cô kể lể, cô than vãn, cô chửi mắng, cô khóc, cô hét.. lúc nào cũng thế, nó luôn luôn im lặng lắng nghe cô.

Cô mò lên Yahoo, cô nghĩ đó là nơi duy nhất còn lưu lại kí ức giữa N, cô, và ConGau đó. Cô seach được 1185 cuộc hội thoại còn sót lại trong hộp thư.

Tối đó, cô đốt Marl, xung quanh được bao bọc bởi cái đặc quánh của đêm. Cô phả khói vào màn hình, những con chữ liêu xiêu mờ ảo dần nhưng kĩ niệm ngọt ngào cứ càu cấu trái tim cô.

Cô nhìn thấy N. đang cười với cô.

Cô nghe giọng N. đang hát: "Just a minute, think about us and…"

Cô nghe lại nghe thấy... : "Đứng yên ở đây, không được đi đâu hết. Ở yên đây thôi, anh chạy vào mua sữa cho em rồi ra ngay. Đừng chạy đi đâu đó.."

Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người N.

Bạn có bao giờ đứng giữa một nơi đông người và bất chợt ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền nhưng lại rất quen thuộc. Sau đó, thì bạn cảm thấy đầu mình hơi đau, ngực mình hơi nhói, chân mình hơi rã rời. Và, chỉ muốn ngã khụy nếu như nơi bạn đang đứng ko có một bức tường để dựa vào. Bi kịch hơn nữa là, bạn lại mong muốn được ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền đó thật nhiều lần. Nước hoa rẻ tiền nhưng bạn sẽ không bao giờ có đủ tiền bạc để mua nó, dù bạn giàu đến đâu.

Cô đứng ở ban công cúi nhìn phố cựa mình vào đêm trong nổi cô đơn quằn quại của chính mình.

Cô tựa mình vào cửa, rồi kéo một hơi dài.. Cô tự cười chính mình.. "Khói thuốc là thứ độc hại. Cả thế giới đều biết rõ điều đó. Tình yêu cũng là thứ độc hại. Hai phần ba thế giới có đôi ba lần trong đời suy nghĩ đến điều đó. Nhưng thuốc lá vẫn bán chạy dù có tăng giá. Và ai ai cũng muốn đắm đuối trong yêu đương. - Phan Ý Yên".


Lúc N. bắt đầu nói nhiều về sex. Cô đã rất hoang mang.. Liệu cô có giữ nổi mình, khi ở cạnh N.?

Cô đã rất yêu N. và ngu ngốc nghĩ rằng anh cũng yêu cô như vậy.. Cô tin rằng lần đầu tiên trong cuộc đời mình sẽ cùng với người đàn ông mà mình yêu nhất, mà người đó đâu là ai khác, ngoài N.

Cô nằm cạnh N. trên chiếc giường của anh.. Cô ôm anh suốt 2 giờ đồng hồ trong yên lặng. N. quay đi, không thèm nhìn mặt cô nữa. Cô thấy chiếc giường tách làm đôi. Anh ở phía bên kia. Cô ở phía bên này. Cô không thể chạm vào anh được nữa.

N. đưa cô về. Suốt đoạn đường N. chỉ im lặng.. Chưa bao giờ N. im lặng khi ở cạnh cô như thế.

Cô sợ hãi. Cô lo lắng. N. sẽ bỏ cô đi vĩnh viễn chỉ vì cô đã từ chối N. sao?

Cô nói mà giọng run lẫy bẫy: "Em vẫn chưa đủ tuổi đủ có thể chịu trách nhiệm cho những gì mình sẽ làm. Nên lúc đó em đã đẩy anh ra và định chạy đi.."

"Anh sẽ chịu trách nhiệm mà. Em ngốc thật, em không yêu anh sao?" - N. cười rồi siết chặt tay cô..

"Em sẽ có thể tự chịu trách nhiệm khi em đủ 18 tuổi.."

Cô vẫn tự cho rằng khi đủ 18 tuổi là mình có thể tự chịu trách nhiệm. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì đó mà anh bỏ cô đi. Thì cô cũng có thể tự chịu trách nhiệm mà không kéo Ba Mẹ vào. Cô đã nghĩ như vậy, vì cô là một cô gái hay lo nghĩ nhiều.

N. không nói gì.. Nhưng hình như N. không thể chờ nổi đến ngày cô tròn 18 tuổi, N. đã lừa dối cô và đến với cô gái khác..

Hôm nay cô buồn.

Cô tiếc một người như N.?

Hay.

Cô tiếc tình cảm của mình?

Âu chăng.

Thứ cô tiếc thật sự là những kĩ niệm ngọt ngào mà N. đã cùng cô tạo ra.


P/s1: Cô sợ một ngày nào đó nổi buồn trở nên quá nhiều. Bầu trời dù rộng, nhưng cũng không thể che lấp nổi buồn của cô.

Lúc đó, cô biết sẽ ném nổi buồn của mình vào đâu đây?

P/s2: Dù cô đơn. Nhưng cảm giác, được làm con gái độc thân thật tuyệt..



Tiểu Du.

Mùa Đông. 02/12/2012